Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4560






Chương 4578

Lúc này, trong đầu Quan Triều Viễn chỉ có một ý nghĩ, đó là phải mau chóng được thấy Tô Lam, cho cô ấy một lời giải thích hợp tình hợp lý!

Bởi vì anh biết rõ cô ấy vừa nhạy cảm vừa kiêu ngạo. Nếu lần này cô thực sự hiểu lầm thì e rằng về sau mình sẽ rất khổ sở. Nhưng Quan Triều Viễn càng lo sợ Tô Lam sẽ nảy sinh ý tưởng khác vì không thể chấp nhận chuyện này. Càng nghĩ vậy, anh càng lòng nóng như lửa dốt. Anh nhanh chóng đi tới cửa phòng 808, tiếp nhận thẻ phòng từ †ay nhân viên phục vụ, trực tiếp mở cửa.

“Tô Lam!” Anh vừa sải bước vào phòng vừa kêu tên Tô Lam.

Phòng 808 của khách sạn Alice là phòng tổng cộng, tổng cộng có hai căn phòng ngủ. Quan Triều Viễn vừa bước vào cửa thì mơ hồ nhận thấy mùi vị trong phòng hơi khác thường. Chẳng qua anh quá muốn được gặp Tô Lam, cho nên không bận tâm tới chuyện khác.

Khi anh đi vào phòng, đột nhiên cảm thấy trên người mình nóng ran lên, cảm giác hư không lan tràn khắp cơ thể, hai tay cũng trở nên mất khống chế.

Quan Triều Viễn cau mày, bỗng nghe thấy một tiếng “cạch” rất nhỏ, cánh cửa vốn mở ra tự dưng lại đóng lại. Quan Triều Viễn quay đầu nhìn cửa phòng đóng kín, đột nhiên nhận ra sự khác thường.

Cảm giác hư không nóng bỏng trong người đã chứng minh đây là một âm mưu hoàn hảo.

Quan Triều Viễn đứng trong căn phòng rống trải, nhìn chiếc giường lớn ở cách đó không xa. Anh đi về phía cửa, muốn mở cửa ra, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài, không thể mở ra được.

Mãi tới lúc này, Quan Triều Viễn đã xác định Tô Lam không có trong căn phòng này. Vậy thì người mới gửi tin nhắn cho mình là ai? Tại sao kẻ đó lại biết di động của Tô Lam đã bị tắt máy, mình cũng dễ dàng bị sập bấy?

Nghĩ đến những sự trùng hợp này, vẻ mặt Quan Triều Viễn trở nên lạnh lẽo. Xem ra lần này anh quá sơ suất, bị kẻ khác gài bây!

Nụ cười lạnh lão hiện lên trên mặt anh, anh xoay người dứt khoát đi vào phòng tắm.

Quan Triều Viễn cởi áo vest, sau đó đứng dưới vòi hoa sen. Nhiệt độ nước bị anh hạ xuống mức thấp nhất. Lúc này là đầu mua đông, thời tiết đã se lạnh.

Dòng nước lạnh lão thấu xương trút xuống từ trên đầu, làm ướt tóc anh, cũng xối ướt quần áo trên người anh. Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy cơ thể mình bớt xao động hơn một chút, nhưng sâu bên trong nảy sinh cảm giác khát vọng vẫn khiến anh khó lòng kìm chế.

Lúc này, Quan Triều Viễn đã hoàn toàn hiểu được chắc chắn có kẻ dùng mê hương trong căn phòng tổng thống này.

Hơn nữa bởi vì biết được người trong phòng là Quan Triều Viễn nên liều lượng mê hương càng gấp mười lần bình thường.

Nếu là đàn ông bình thường thì đã vội vàng đi tìm phụ nữ để giải thuốc.

Nhưng Quan Triều Viễn không biết trên giường lớn đã chuẩn bị sẵn một người phụ nữ làm thuốc giải cho anh.

Trên giường lớn màu đỏ, một người phụ nữ tóc dài đang nằm ở đó, chỉ khoác một tấm lụa mỏng trên người.

“IV…

Sau khi ngửi mùi hương trong không khí, gương mặt người phụ nữ đỏ ửng một cách quái dị. Cô ta liên tục sờ s0ạng cơ thể mình, tưởng tượng người đàn ông bên ngoài sẽ mau chóng nhào lên người mình.

Khi người phụ nữ đó xoay người lại, gương mặt của Tô Bích Xuân xuất hiện.

Đúng vậy, đây là kế hoạch cho cô ta vạch ra. Cô ta đã sớm nói Tô Lam dồn ép mình tới nước này, cô ta sẽ cho cô ấy trả giá đắt. Cô ta muốn hủy diệt công ty của Tô Lam đương nhiên là dễ dàng, nhưng chỉ cần còn có Quan Triều Viễn thì phòng làm việc điện ảnh của Tô Lam sẽ vực dậy bất cứ lúc nào.