Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4557






Chương 4575

Trong đội ngũ đặc chủng bọn họ, cô ấy chính là một người nổi bật. Thậm chí đàn ông bình thường đều không thể sánh bằng. Bởi vì nhan sắc và dáng người đều rất xuất sắc nên trước kia có rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Nhưng yêu cầu duy nhất của cô ấy là phải thắng cô ấy trên sân thi đấu.

Còn có rất nhiều ký ức khác về cô ấy. Nhưng giờ đây Quan Triều Viễn lại cảm thấy mơ hồ. Trong nhận thức của Quan Triều Viễn, đáng nhã sau khi xuất ngũ, Hạ Tâm Dương đã gả cho một người đàn ông cô ấy thích, sinh con đẻ cái, sống một cuộc đời hạnh phúc vui vẻ.

Nhưng bây giờ Alexander lại nói với anh răng cô ấy đã chết? Hơn nữa rất có khả năng chết vì mình. Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rồng. Trái tim vốn đã tràn đầy vì sự tồn tại của mẹ con Tô Lam bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.

Anh không biết mình đã rời khỏi hội sở tư nhân bằng cách nào, càng không biết mình đã lên xe như thế nào. Trước giờ anh vần cho rằng Hạ Tâm Dương cũng như Lê Duyệt Tư, đều chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của mình mà thôi, chỉ có Tô Lam mới là nơi quy túc cuối cùng của mình. Quan Triều Viễn chưa từng thích nợ bất cứ ai. Nhưng bây giờ lại có người nói với anh rằng anh nợ một người phụ nữ một cái mạng. Khiến anh phải nguôi ngoai như thế nào đây?

Chiếc xe .Jaguar màu đen lao như bay trong đêm. Điện thoại bị Quan Triều Viễn ném trên ghế sau, bật chế độ im lặng. Tên của Tô Lam liên tục nhấp nháy trên màn hình, nhưng Quan Triều Viễn không chú ý tới.

Chiếc xe màu đen chạy như điên, cuối cùng đỗ lại trước cửa một khách sạn.

Anh phải điều tra rõ ràng về chuyện của Hạ Tâm Dương.

Sau khi tìm lại lý trí, Quan Triều Viễn xoay người lấy di động trên ghế sáu.

Màn hình hiển thị có sáu cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là cuộc gọi của Tô Lam. Quan Triều Viễn cau mày, ngác nhìn cái tên đã tối trên màn hình. Anh đang định gọi điện thoại thì di động bỗng rung lên, một số điện thoại lạ gọi tới. Quan Triều Viễn nhìn thoáng qua, phát hiện là Tô Lam gửi tin nhắn: “Di động của em hết pin rồi. Em có một số việc muốn tán gầu với anh. Phòng 808 khách sạn AIlice, không gặp không về.”

Quan Triều Viễn đang định gọi điện thoại thì bất thình lình di động rung lên, nhưng lần này không phải là Tô Lam, mà là Tống Chỉ Manh. Lúc này Quan Triều Viễn đang rối ren nên không muốn nghe điện thoại của Tống Chỉ Manh.

Nhưng sau khi anh cúp máy, Tống Chỉ Manh vấn tiếp tục gọi tới, điện thoại rung lên cố chấp. Quan Triều Viễn không còn cách nào khác, đành phải cau mày nghe máy. Anh còn chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng mắng tới tấp: “Anh bị khùng hả? Sao lại cúp điện thoại của tôi?”

“Không muốn nghe.” Quan Triều Viễn trả lời rất lạnh lùng, cũng rất thẳng thắn.

Tống Chỉ Manh đang chột dạ vì mình gây ra họa lớn. Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Quan Triều Viễn, cô càng chột dạ hơn: “Này… có phải anh đã biết hết rồi không?”

“Biết gì?”

“Ôi dào, còn gì nữa! Hôm nay tôi với Khúc Thương Ly cùng tham dự buổi họp báo của Tô Lam ấy mà, tôi thấy nhàm chán nên đã ở hoa viên trò chuyện với Khúc Thương Ly về chuyện của anh và Hạ Phi Dương. Nhưng ai ngờ Tô Lam lại đứng ngay sau lưng tôi, nghe thấy hết cuộc trò chuyện của chúng tôi…”

“Cô vừa nói gì?” Giọng nói Quan Triều Viễn trở nên nghiêm túc.

Đầu dây bên kia, Tống Chỉ Manh ngây ngẩn cả người: “Chẳng lẽ anh còn chưa biết chuyện này? Vừa rồi Tô Lam nói không gọi điện được cho anh nên sốt ruột rời đi rồi. Tôi không yên lòng nên mới gọi cho anh hỏi thăm.”

“Chết tiệt!”

Sắc mặt Quan Triều Viễn trầm xuống, trực tiếp cúp máy, ném lên ghế phụ.