Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 3028






Chương 3028

Quan Triều Viễn thấy tất cả sự chú ý của Tô Lam đều dừng trên người Lục Mặc Thâm, rõ ràng có chút mấy hứng.

Anh đưa tay bắt lấy cảm của cô, chuyển khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về đối diện với mình.

Tô Lam có chút không biết nên nói gì: “Anh Quan, ngay cả dấm chua của bạn bè anh cũng muốn ăn sao?”

“Đầu tiên anh phải cường điệu một chút, anh không làm bạn với cầm thú. Tiếp theo, anh đang ghen sao? Anh rõ ràng đang ghen. Bà Quan, chồng em rõ ràng đang an vị ở đây, mà em lại nhìn chăm chăm người đàn ông khác, mắt cũng không chớp, chẳng lẽ anh không nên ghen sao?”

Tô Lam bị anh trêu chọc nên nở nụ cười.

Cô mím môi, trên gương mặt hiện ra hai lúm đồng tiền nhạt, nhìn qua cực kỳ ngọt ngào.

Quan Triều Viễn nhìn thấy, tâm vừa động, đã hôn lên trên cánh môi của cô.

Tô Lam bị động tác làm loạn này của anh khiến mặt đỏ bừng.

Gô có chút kích động nhìn thoáng qua bốn phía: “Đáng ghét, bị người ta nhìn thấy rồi!”

“Em là bà Quan, cho dù bị nhìn thấy cũng không sao”

Bà Quan Không biết vì sao, mỗi lần nghe anh nói hai từ bà Quan này, Tô Lam cảm thấy đầu quả tim đều run lên.

“Ngày mai chuẩn bị một chút, ngày kia theo anh đi về thủ đô.”

Quan Triều Viễn đột nhiên chuyển đề tài.

“Ngày kia? Nhanh như vậy sao, em còn chưa chuẩn bị quà nữa”

Quan Triều Viễn thản nhiên mở miệng: “Em về cùng anh đã là món quà lớn nhất rồi”

“Hừm”

‘Tô Lam hơi rầu rĩ.

Tuy rằng anh nói như vậy, nhưng sinh nhật của ông cụ mà không tặng gì thì cũng không tốt lắm.

Tuy rằng cô không có tiền, nhưng cô có thành ý đó!

Tô Lam suy nghĩ nhanh trong đầu, chỉ chốc lát sau đã có một chủ ý.

Một chiếc xe bảo mẫu màu đen dừng lại, Khúc Thương Ly đẩy cửa xe ra rồi ngồi xuống.

„ Anh ấy đeo kính râm, mặc một bộ vest đen, đi thẳng đến quán cà phê đối diện.

Một chân của anh ấy vừa mới bước vào liền nhìn thấy nhân viên đi đến từ bên này: “Ngài Khúc, ngài đã tới?”

Khúc Thương Ly gật đầu: “Người đâu?”

Nhân viên làm một tư thế mời, anh ta vừa đi vào bên trong vừa nói: “Cô Tống đã tới rồi, đang ở bên trong chờ ngài”

Khúc Thương Ly đẩy cửa ra, khi ngồi vào ghế thì phát hiện Tống Chỉ Manh đang nghiêng đầu ngủ, tựa người vào cửa sổ Khúc Thương Ly cau màu phất tay, ý bảo nhân viên bên cạnh có thể đi trước, sau đó lập tức đi vào.

Anh ấy đi vài bước tới trước mặt Tống Chỉ Manh, cái bóng của anh bao phủ cả người cô ấy.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ vô cùng nhu hòa, sườn mặt của cô cũng ôn nhu vô cùng Qua nhiều năm như vậy, mình đã sớm hoàn toàn không còn sự ngây ngô và tuổi trẻ, chỉ còn sự ổn trọng lắng đọng xuống dưới Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại vẫn giống như cô gái hoạt bát, tràn đầy thanh xuân năm đó Mỗi một bước đi đều mang theo hơi thở dại khờ.