Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2992






Chương 2992

Khúc Thương Ly có chút chóng mặt, mí mắt híp lại, tay vẫn đỡ lấy đầu Khi anh nhìn thấy Tô Lam, biểu hiện có mười phần bất ngờ: “Tô Lam, sao em lại ở đây?”

Anh ấy nhỡ rõ ràng là mình đang ở cùng những người trong “Đại mộng vô song” ăn cơm mà…

Làm thể nào mà đột nhiên tỉnh lại thì đang nằm trong khách sạn thế này?

Khi ngồi dậy, Khúc Thương Ly mới phát hiện ra bản thân không mặc quần áo.

Hơn nữa Tô Lam đứng trước mặt anh ấy sắc mặt cũng trắng bệch.

Như ý thức được gì đó, anh ấy nhấc một góc chăn lên.

Trên gương mặt trưởng thành ấy nhất trời kết lại một màn sương trắng: “Tô Lam, chuyện gì xảy ra thế?”

Tô Lam cần môi: “Anh Khúc, anh mặc quần áo vào trước đã, rồi chúng ta hãng nói chuyện”

Nói xong mấy lời này, cô liền xoay người đi vào phòng ngủ.

Khúc Thương Ly đã nhanh chóng mặc quần áo lên, đi vào trong phòng khách.

Anh ấy ở trong giới giải trí lăn lộn bao nhiêu năm nay, tự khắc đã biết bản thân mình bị người khác tính kế Nếu như anh ấy đoán không nhầm. Lúc này, ngoài phòng chắc hẳn đã có không ít phóng viên đến nắm vùng.

Tô Lam nhìn anh ấy, thở dài một hơi mang đầy cảm giác có lỗi “Anh Khúc, hình như em làm liên lụy tới anh rồi Lại nhìn sang Khúc Thương Ly, sắc mặt đã đen đi bảy phần Sau đó, cô p tục nị “Lúc em tỉnh lại, hai người chúng ta đã năm trên giường, hơn nữa… chúng ta đều không mặc quần áo”

Lúc nãy, sau khi cô gọi điện cho Quan Triều Viễn, vốn đã đặt tâm trạng rối bời của mình bình tĩnh lại tồi Nhưng ngược lại với cô mà nói, lúc này Khúc Thương Ly lại vô cùng phẫn nộ: “Em biết là do ai làm không?”

Ở trong giới giải trí bao nhiêu năm, cũng gặp qua không ít những quy luật ngầm.

Nhưng trước giờ anh ấy luôn giữ mình trong sạch, ít giao lưu với bên ngoài, rất ít vì lợi ích bản thân mà đi đụng chạm tới người khác.

Hơn nữa vừa rồi nghe Tô Lam nói chính anh bị làm cho liên lụy, nói cách khác cô ấy biết ai làm ra chuyện này.

Tô Lam cần chặt môi: “Mặc dù bây giờ không có bằng chứng, nhưng trong lòng em đã có đối tượng hoài nghỉ, rất có khả năng là Lê Duyệt Tư”

Thông qua sự nhắc nhở của cô ấy, trong đầu của Khúc Thương Ly có những khung cảnh lướt nhanh qua.

Lúc đầu khi ở hiện trường chụp ảnh, Lê Duyệt Tư cứ không nói không rằng gì mà bài xích Tô Lam.

“Sự việc cụ thể thì em cũng không có cách nói quá nhiều với anh, nhưng trước khi anh tỉnh dậy, em đã gọi điện thoại cho Quan Triều Viễn rồi, chốc nữa anh ấy sẽ đến đây”

“Vi vậy, nếu đến lúc đó có hiếu lâm gì đó, hy vọng là anh đừng quá để tâm đến”

Tô Lam nói xong, ánh mắt của Khúc Thương Ly trở nên có chút phức tạp, ở phía sâu trong não lại có một suy nghĩ vô cùng kì lạ xuất hiện: Nếu những tấm hình đó bị lộ ra bên ngoài, có phải Khúc Nhất Phàm sẽ có thể gặp được cô ấy mỗi ngày không?

Trong nhất thời, phía trong căn phòng như: chìm sâu vào sự tĩnh lặng đã chết đi vậy.

Mười mấy phút sau, tại cửa chính của nhà hàng khách sạn Hilton.

Một chiếc xe chuyên dụng màu đen dừng lại ở trước cửa, cửa xe được mở ra một chút: “Mẫn Loan à, tuy chị chưa bị thương đến xương, nhưng bác sĩ nói chị có bị chấn thương não một chút, bây giờ chị lại chạy đến mấy nơi này có hợp không? Em rất lo cho chị đó.”