Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2902






Chương 2902

Khóe của Lục Mặc Thâm khế giật nhẹ: “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?”

Lâm Thúy Vân trợn tròn mắt: “Thật không muốn nhớ lại!”

Bởi vì đó đơn giản là cơn ác mộng duy nhất trong cuộc đời của cô ấy, cơn ác mộng duy nhất có thể so sánh với việc giảm cân “Nếu cô không muốn nhớ lại thì tôi cũng không ngại giúp cho cô nhớ lại đâu. Tại nhà hàng Vọng Nguyệt, cô đã uống một ly rượu vang đỏ, sau đó đã vào nhầm nhà vệ sinh nam và…”

“Anh câm miệng cho tôi!”

Lâm Thúy Vân hét lên, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, cố gắng nhảy lên để che miệng anh ta Cô sợ hãi nhìn anh anh có thể biết?”

Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy đầy ẩn ý, trên môi nở nụ cười thật sâu: Nhìn nụ cười này thật khiến cho Lâm Thúy Vân phải nổi da gà.

Ánh mắt của người đàn ông quét qua tay cô ấy.ra hiêu cho cô ấy buông nó ra.

Làm sao? Làm thế nào?

Tại thời điểm này, khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Thuý Vân đã trở nên ửng hồng, do dự một hồi liền buông tay ra.

“Ở thành phố Ninh Lâm này, có điều gì tôi muốn biết mà không thể biết cơ chứ. Nếu cô không muốn để cho cha mẹ của cô biết chuyện ngày hôm đó cô đã làm, thì lát nữa cứ làm theo.

những điều tôi nói.”

Thái độ kiêu ngạo của Lục Mặc Thâm khiến cho Lâm Thuý Vân rất tức giận.

Cô ấy gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn Lục Mặc Thâm nói: “Giáo sư Lu, tôi có thể hỏi anh một câu không, anh làm như thế này với tôi là vì mục đích gì? Có phải là để trả đũa tôi đúng không? Hay từ lâu anh đã không muốn kết hôn với vị hôn thê của mình nhưng vì tìm cớ không được nên mới lấy tôi ra làm bia đỡ đạn?”

Ánh mắt Lục Mặc Thâm lảng tránh: “Cô nghĩ sao cũng được.”

“Lục Mặc Thâm, anh đừng mang cái dáng vẻ hờ hững như vậy nữa! Nhà họ Lê như thế nào chứ?

Là một trong bốn gia tộc quyền lực nhất ở thủ đô, vì vậy gia đình tôi không thể kham nổi đâu. Anh muốn xử lí tôi cũng được, nhưng mong anh đừng lôi kéo cha mẹ tôi xuống nước theo, tôi cảnh cáo anh đấy!”

Lục Mặc Thâm dựa tay vào thành bàn, tay còn lại vẫn để trên ngực, lười biếng mở miệng: “Yên tâm đi, nhà họ Lê không dám đâu.”

Phổi của Lâm Thuý Vân như muốn nổ tung: “Lục Mặc Thâm, tại sao da mặt của anh lại dày đến như vậy? Làm sao mà anh có thể trơ trến được đến mức này cơ chứ! Anh cứ lấy tôi làm tấm bình phong như thế này, nếu một ngày tôi gặp phải người mình thích thì biết giải thích như thế nào cơ chứ? Nói tóm lại là tôi không quan tâm, tôi không đồng ý! “

Ngay khi cô ấy vừa kết thúc lời nói của mình thì Lục Mặc Thâm bước tới Khí thế cường đại đến mức khiến cho chân cô ấy mềm nhũn ra, ngã thắng xuống ghế sô pha.

“Người cô thích, cô đang nói về Liễu Minh Hào?”

Lục Mặc Thâm giọng đều đều, lời nói ở bên khoé miệng cứ hờ hững “Làm thế nào có khả năng?”

“Tôi khuyên cô tốt hơn hết là không nên giống như những người khác.”

“Dựa vào cái gì?”

Lục Mặc Thâm chậm rãi bước đến cửa: “Bởi vì, suy cho cùng, tôi cũng là người con rể được công nhận của nhà họ Lâm.”

Lâm Thuý Vân lo lắng, cô ấy nhanh chóng đứng dậy: “Lục Mặc Thâm, tôi nói với anh, tôi đã có người mình thích rồi! Đừng có thừa nước đục thả câu mà hủy hoại hạnh phúc của tôi!”

Lục Mặc Thâm mở cửa phòng, cười đáp lại: “Sau này cứ nói với cha mẹ cô như vậy đi.”

Lâm Thuý Vân trực tiếp chết lặng: “Rốt cuộc ý của anh là gì?”

Lục Mặc Thâm nhìn cô ấy: “Cô vẫn không hiểu?”

Lâm Thuý Vân vẫn luôn cảm thấy rằng anh ta chắc hẳn vẫn đang che giấu một âm mưu xấu xa nào đó.

Lục Mặc Thâm đi đến, nắm lấy tay cô ấy rồi dắt cô ấy xuống lầu.

Lâm Thuý Vân đấu tranh trong tuyệt vọng; “Lục Mặc Thâm, anh đang làm gì vậy? Anh mau buông tay tôi ra!”

Lục Mặc Thâm cau mày: “Khi những người yêu nhau hoà giải, thì đương nhiên họ phải nắm tay nhau. Nếu không thì sẽ khiến người khác nghi ngờ!”

Bên trong phòng khách, bởi vì những lời nói vừa rồi của Lâm Thuý Vân mà bầu không khí trở nên vô cùng bưồn tẻ.

Trên mặt của mẹ Lâm hiện lên sự thất vọng và bưồn bã sâu sắc.

Cha Lâm thấy vậy thì thật sự không thể chịu đựng được nữa, liền giơ tay gắp một cái chân gà cho vợ mình: “Vợ à, bà đừng lo lắng nữa, chắc chẩn có chuyện sai lầm gì đó ở đây. Chuyện của người trẻ tuổi thì cứ để họ tự giải quyết Nào, ăn cái chân gà này trước đi”

Mẹ Lâm đang có một ngọn lửa trong bụng mà không biết xả vào đâu.

Ngay khi nhìn thấy cha Lâm thì bà đập mạnh đũa vào bát rồi bắt đầu tức giận: “Đến giờ này mà ông vẫn còn tâm trạng đế ăn à! Ăn, ăn…ăn chân gà của mẹ ông đi”