Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2887






Chương 2887

Tô Lam không muốn đối đầu trực tiếp với anh, đã hôn rồi còn sờ soạng lung tung.

“Chính anh như vậy thì em không thể nói”

Tô Lam đưa tay ra đẩy anh.

Nghe thấy giọng nói của cô cho chút giận hờn, tay Quan Triều Viễn dừng chuyển động.

Cúi người nhìn cô: “Được rồi, em nói đi”

Tô Lam đặt tay lên ngực anh, không cho anh lại gần: “Mẹ của Lâm Thúy Vân mời chúng ta ngày mốt đến nhà họ tham gia tụ họp gia đình”

“Lâm Thúy Vân?”

Có vẻ như không hài lòng với sự phản kháng của Tô Lam, giọng anh trở nên lạnh lùng.

Nghe giọng điệu của anh có thể đoán rằng Quan Triều Viễn cũng không muốn.

Tô Lam nhanh chóng cười và nói: “Em biết anh bận công tác, không muốn đi cũng không sao, em sẽ gọi điện nói với cậu ấy.”

Nhưng cô vừa mới đứng lên, eo cô bỗng nhiên nặng tru Cô choáng váng lập tức ngã nằm trên ghế sô pha.

Mà Quan Triều Viễn quỳ một chân trên ghế sô pha bên cạnh cô, hai tay chống xuống hai bên thân cô.

Cảnh tượng này khiến Tô Lam ngay lập tức trở nên lo lắng, Cô nhìn anh chẩm chẵm, lắp bắp ngay cả nói cũng không rõ ràng: “Quan Triều Viễn…

“Anh đã nói anh rất bận sao?”

Quan Triều Viễn mạnh mẽ nhìn cô chăm chäm, cô cảm thấy mình có một ý muốn bỏ chạy.

“Vậy thì…anh có muốn đi không?”

“Bà Quan có muốn anh đi không?”

Tô Lam trừng mắt giận dữ nhìn anh: “Anh muốn đi, tại sao còn hỏi em?”

Quan Triều Viễn nhéo cái cảm thanh tú của cô, tay nhẹ nhàng sờ môi nói: “Bởi vì anh muốn nghe  theo ý của bà Quan”

Tô Lam đỏ mặt, tức giận gố tay của Quan Triều Viễn ra nói: “Thật là không biết xấu hổi”

Quan Triều Viễn cũng không tức giận nói: “Vậy bà Quan có đi không?”

“Tất nhiên là em sẽ đi”

“Vậy thì nhất định anh cũng sẽ đi”

Sau khi nhận được câu trả lời mình muốn, Tô Lam cố gắng ngồi dậy: “Vậy thì, trước tiên anh tránh ra đi, em gọi cho Lâm Thúy Vân một cuộc điện thoại.”

Cô đưa tay đẩy anh nhưng Quan Triều Viễn bất động như núi dường như không nhúc nhích một tí nào.

Tô Lam thở hổn hển nói: “Quan Triều Viễn, anh tránh ra!”

Thay vì di chuyển, Quan Triều Viễn càng tiến lại gần hơn.

Anh nhìn cô chäm chằm: “Bà Quan, gần nửa tháng nay anh không gần gũi với em rồi”

“Thật không ngờ anh Quan lại trợn mắt nói dối đến vậy đó, thật đúng là tốn công suy nghĩ nha”

“Hấp “Anh có dám nói nửa đêm anh không lén lứt chạy đến giường em mà chiếm chút lợi lộc không?”

Quan Triều Viễn đột nhiên sững sờ: “Em đều biết sao?

Đúng vậy, đêm nào anh cũng lén chui vào chăn rồi lén lút ôm cô.

Nhưng bởi vì lo lắng cô sẽ thức giấc nên lần nào anh cũng hết sức nhẹ nhàng.

Anh nghĩ động tác của mình đã đủ nhẹ nhàng, nhưng không ngờ cô lại biết “Có phải hay không làm ồn đến em?”