Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2411




Chương 2411


Đúng lúc này thì Thẩm Tư Huy đột nhiên chạy đến, một tay bắt lấy cánh tay anh.


Trong mắt tràn đầy sự nhắc nhở: Đừng quên mối quan hệ giữa hai nhà họ Quan và nhà họ Lâm.



Ánh mắt Quan Triều Viễn lóe lên.


Đầu ngón tay vốn là nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân của Tô Lam nhưng châm chậm đi lên…


Cả người Tô Lam run lên, trong lòng đã sớm muốn lăng trì tên lưu manh này rồi.


Mắt thấy miếng đậu hũ này ăn cũng được kha khá rồi, Quan Triều Viễn nhìn về phía Lê Duyệt Tư: “Sắp tới giờ ăn tối rồi, nếu như cô không sớm hoàn thành công việc thì đến lúc đó có muốn đi cũng không thể đi được.”




Vừa nói anh vừa chỉ vào cửa nhà ăn.


Dường như có người phát hiện Lê Duyệt Tư đang quay quảng cáo ở đây vì vậy càng ngày càng có nhiều người đến chặn ở cửa chuẩn bị sẵn sàng xem phong thái của ngôi Sao lớn.


Sắc mặt Lê Duyệt Tư lập tức biến đổi: “Em biết rồi”


Lúc hai người đi ngang qua Quan Triều Viễn nhàn nhạt mở miệng: “Cô ấy ngất xỉu, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện”


Lê Duyệt Tư ngẩn người trong giây lát.


Nhìn bóng dáng Quan Triều Viễn xa dần, khóe miệng cuối cũng cũng buông lỏng Cô ta sớm đã nói rằng cô và bọn người Thẩm Tư Huy không giống nhau.


Không ai có thể lay chuyển được vị trí của cô trong lòng Quan Triều Viễn.


Anh cũng sẽ tuyệt đối không nói dối cô.


Nếu như anh nói với cô không có vậy thì quả thực là không có.


Na Na ở một bên vô cùng bực bội: *Tiểu Tư, cô cứ như vậy mà buông tha cho con tiện nhân kia sao?”


Lê Duyệt Tư là một người thông minh.


Cũng biết được vừa rồi bản thân bị mấy câu của Na Na kích động làm cho bản thân nóng lòng mới có thể hấp tấp nghỉ ngờ Tô Lam.


Còn làm cho Quan Triều Viễn cảm thấy khó chịu.


Hiện tại nghe thấy cô ta vẫn lải nhải bên tai mình, khuôn mặt tươi cười của cô ta trong nháy mắt liền trở nên ảm đạm: “Tôi thấy Tô Lam nói không sai, giữ lại cô bên cạnh sớm muộn gì cũng sẽ làm mất uy tín của tôi!”


Quan Triều Viễn anh tuấn đẹp trai, anh cứ đàng hoàng vác một người phụ nữ đi ra ngoài như vậy thu hút hoàn toàn sự chú ý của người qua đường.


Tô Lam chỉ có thể chui đầu vào trong áo vest, tận đáy lòng sớm đã mắng tên kia mười nghìn lần.


Quan Triều Viễn kéo cửa xe ra rồi ném cô vào trong.


Tô Lam vẫn chưa kịp ngồi ổn định liền bắn lên theo phản xạ có điều kiện và muốn chuồn đi.


Quan Triều Viễn túm lấy cánh tay của cô.


Khuôn mặt nhỏ của Tô Lam đau đến tái nhợt, thấp giọng kêu một tiếng: “AI”


Quan Triều Viễn cau mày trực tiếp ôm cô vào lòng rồi xắn ống tay áo của cô lên Chợt thấy một vết thương nhỏ bầm tím.


Tô Lam cảm giác được khí áp quanh người anh được giảm xuống.


Cô không được tự nhiên muốn rút tay về.


“Tôi muốn xuống xe, tôi phải đi đón bọn trẻ rồi”