Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2247




Chương 2247


€ó vẻ như anh còn phải chăm chỉ tiếp tục làm việc trong vài ngày nữa “Cô chính là bác sĩ Tô à?”



Sáng sớm hôm nay, một người phụ nữ trung niên nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Lam.


Tô Lam vừa mới sắp xếp lại thông tin của bệnh nhân cuối cùng, khi cô nhìn lên đã thấy bà ấy tới, hơn nữa còn cảm thấy có chút quen mắt.


“Đúng vậy, là tôi.” Cô nhìn lướt qua hệ thống đăng ký: “Quý bà chính là Vương Bích Vân sao?”


Vương Bích Vân không nói lời nào, cứ nhìn chằm chằm cô như vậy.




Tô Lam bị nhìn chăm chăm đến da đầu có chút tê dại: “Bà Vương, xin hỏi không biết bà cảm thấy không khỏe ở đâu?”


Khóe miệng của Vương Bích Vân giật giật ngồi xuống: “Cô không phải là bác sĩ tâm lý hay sao? Đương nhiên tôi tới nơi này của cô là vì trong lòng không thoải mái.”


Giọng điệu này, làm thế nào cũng giống như tìm người để tra hỏi ấy nhỉ?


“Bà Vương, tuy tôi là bác sĩ tâm lý nhưng tôi không có khả năng có thể đọc được suy nghĩ. Nếu bà muốn hồi phục càng sớm càng tốt thì đầu tiên bà có thể nói cho tôi biết tình hình gần đây của bà được không?”


Vương Bích Vân cười lạnh: “Gần đây nhà của tôi gặp phải một biến cố thật lớn.”


“Mời bà tiếp tục.”


“Một trong những người thân yêu nhất của tôi đã bị thương, là loại tổn thương mà một người bình thường vốn không có cách nào tiếp nhận. Nó bị kích thích cực lớn không bao lâu sau đã nổi điên. Nhưng nó lại là cháu trai duy nhất của nhà chúng tôi, nos điên rồi thì nhà chúng tôi cũng không còn con cháu nối dõi. Cô có biết không? Đối với gia đình giàu sang như chúng tôi mà nói thì không còn con cháu chính là việc ác độc nhất trên đời này!”


Lúc Vương Bích Vân nói ra lời này, đôi môi hung ác vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Lam, thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.


Bất chợt ở trong lòng Tô Lam có chút không thoải mái, cô nhích lại gần hơn: “Cho nên bà Vương hi vọng tôi tư vấn tâm lý cho bà hay là tư vấn cho người thân của bà?”


Dường như Vương Bích Vân nhận ra bản thân mình có chút mất lịch sự.


Bà ta điều chỉnh lại hô hấp, cầm ra một tấm thẻ từ trong ví: “Trong đó có một trăm năm chục triệu! Chỉ cần cô đồng ý tới khám bệnh tại nhà, mặc kệ là trị được hay không thì số tiền này cũng sẽ thuộc về cô.”


Một trăm năm chục triệu ư?


Chỉ cần tới khám bệnh tại nhà thôi à?


Nếu là trước kia, nhất định Tô Lam sẽ cho răng chuyện này là chuyện tốt, không nhận chính là đồ ngốc.


Nhưng hiện tại Từ sau lần bản thân mình bị Tô Bích Xuân cho sử dụng thuốc mê rồi đưa tới bên cạnh Vương Tiến Phát, cô đã học được cách đề phòng nhiều hơn.


“Bà Vương, bà nói thật hay nói giỡn đó.


Quy định của bệnh viện Trung tâm là không tới không chẩn trị, nếu bà thật sự cần như vậy thì có thể đưa người tới đây…”


“Bác sĩ Tô, theo như tôi biết tiền lương của cô chỉ có vài chục triệu đồng một tháng, Một trăm năm mươi triệu cũng đã gần bằng thu nhập nửa năm của cô rồi, cô thật sự không cân nhắc một chút sao?”


“Tôi vẫn sẽ nói những lời như nấy, nếu bà tin tưởng tôi thì xin hãy đưa bệnh nhân tới đây, tôi nhất định sẽ cố hết sức.”


Nhìn thấy Tô Lam dầu muối không ăn, Vương Bích Vân cũng không tiếp tục kiên trì.