Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 2169




Chương 2169


Những bảo vệ kia nghe thấy lời này, liếc nhau một cái, kiên trì rồi xoay người về phía trước.



“Hồm nay tôi muốn thử nhìn xem, ai dám động đến cậu ấy!”


Ngoài cửa một giọng nói vô cùng uy nghiêm vang lên.


Một giây kế tiếp, bóng dáng của giám đốc Lưu liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.


Giám đốc Phó nhìn thấy giám đốc Lưu vội vã đi lên trước: “Ông Luân, Tô Lam làm chuyện xăng bậy ở phòng làm việc, còn làm cháu tôi bị thương. Ông cần phải biết rõ tình hình chứ!”


Giám đốc Lưu liếc mắt liền nhìn thấy Quan Triều Viễn ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ uy nghiêm vừa rồi trong nháy mắt biến mất.




Ông ấy nở nụ cười rồi đi tới thật nhanh, một hồi cúi đầu khom lưng: “Cậu chủ Tuấn, cậu… sao cậu lại tới đây?”


Quan Triều Viễn cười lạnh một tiếng: “Tôi không đến làm sao biết được trong bệnh viện đã loạn thành thế này?”


Thấy giám đốc Lưu không để ý đến mình, ngược lại còn cúi đầu khom lưng với người đàn ông trước mặt, giám đốc Phó lập tức lại hồ đồ: “Giám đốc Lưu, nó chỉ là người tình của Tô Lam mà thôi, ông cần gì phải khách khí như vậy?”


Giám đốc Lưu tức giận quay đầu đập một cái lên ót giám đốc Phó: “Thả chó cắn chết ông, mẹ nó câm miệng lại cho t‹ Giám đốc Phó trong nháy mắt bị tỉnh mộng.


Vẻ mặt trưởng khoa Đàm hoang mang: “Chú Lưu, có phải chú đồ rồi không? Vì một người không quen biết mà ra tay với chú của cháu.”


“Hai người các ông còn không câm miệng cho tôi! Mấy người biết người này là ai không? Tổng giám đốc Quan Triều Viễn tập đoàn Quan Thiên, mấy người, mấy người chọc vào họa lớn rồi!”


Giám đốc Lưu gấp đến độ giậm chân!


“Cái gì?”


Trưởng khoa Đàm và giám đốc Phó trợn tròn hai mắt.


Quan Triều Viễn?


Chính là tổng giám đốc Quan Triều Viễn tập đoàn Quan Thiên tay mây lật tay mưa kia?


Phải biết bệnh viện trung tâm này chính là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Quan Thiên.


Chuyện này sao có thể?


Nhìn thấy sắc mặt hai người trưởng khoa Đàm và giám đốc Phó nháy mắt trắng bệch, giám đốc Lưu cũng hận muốn giết người Hai tên khốn kiếp này gan cũng quá lớn, ai cũng dám chọc.


“Xem ra những năm này Quan Thiên quản lý bệnh viện trung tâm quá lỏng lẻo. Mèo chó gì cũng thể làm trưởng khoa, làm giám đốc?”


Quan Triều Viễn dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, lạnh lùng phun ra một câu.


Giám đốc Lưu quay đầu, căm hận nhìn chăm chẵm trưởng khoa Đàm bọn họ một cái: “Mấy người còn không mau nhận sai”


“Tôi tôi…”


Trưởng khoa Đàm bọn họ sợ hãi, tôi nửa ngày cũng không thể nói ra một câu đầy đủ Ai không biết tổng giám đốc tập đoàn Quan Thiên có tiếng hung ác tàn bạo, không nể tình.


Rơi vào trong tay anh, không chết cũng tàn phế.


Quan Triều Viễn chậm rãi đứng lên, đi đến trước mặt bọn họ: “Vừa rồi mấy ông nói tôi làm chuyện bậy bạ với Tô Lam trong văn phòng?”