Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2077




Chương 2077


Cô ta sợ Tô Lam sẽ lợi dụng cơ hội này để tìm rắc rối, nên cô ta phải trà trộn vào trong đám đông đang đi ra ngoài, chân không tiếng động biến mất dạng.


Hành lang nhanh chóng khôi phục lại sự: tĩnh lặng và trật tự ban đầu “Anh Quan, tôi rất biết ơn vì anh đã giúp tôi, nhưng bây giờ anh có thể bỏ tay ra được không?” Tô Lam quay lạ, tức giận đến mức phồng má lên.


Quan Triều Viễn, nhìn cô và nói: “Bác sĩ Tô đây là muốn qua cầu rút ván?”


“Thế nào là qua cầu rút ván chứ?” Tô Lam có chút hụt hơi: “… Tôi sẽ trả ơn anh sau.”


“Nói lời phải giữ lời?”


“Nữ tử nhất ngôn, tứ mã nam truy… này, anh kéo tôi đi đâu đấy?”


“Tôi cần bác sĩ Tô giúp một việc ngay bây giờ”


“Nhưng .. tôi phải đi làm ..”


“Hôm nay cô được nghỉ phép.”


“Anh không phải là giám đốc, anh lấy quyền gì cho tôi nghỉ phép, buông tôi ra”


“Lấy quyền, bệnh viện này là tài sản của nhà họ Quan, lý do này đã đủ chưa?”


Tô Lam, không còn lời nào để nói!


Chỉ có thể nhét mình vào trong chiếc.


Rolls Royce và thắt chặt dây an toàn.


Chiếc xe màu đen chạy rất nhanh vào dòng xe.


Quan Triều Viễn, lặng lẽ lấy ra điện thoại di động của mình, không biết nhắn cho ai: “Thay đổi kế hoạch, thời gian đổi thành mười giờ sáng.”


Kế hoạch gì?


Nghe nguy hiểm thế nào ấy?


Tô Lam chờ đợi cho đến khi anh cúp máy, sau đó lấy hết can đảm để nói: “Anh Quan, ít nhất anh có thể cho tôi biết, đây là đang đi đâu không?”


Quan Triều Viễn bỏ điện thoại xuống, bắt đầu xem qua giấy tờ.


Anh không thèm nhìn cô, mà chỉ ném lại một câu: “Tới rồi sẽ biết”


Tô Lam cứng họng, Quên chuyện đó đi Nếu hôm nay không phải là anh ta, e là sẽ không dễ dàng thoát thân.


Dù là chuyện gì đến sẽ đến, nhưng cũng không thể đem mình đi bán được, phải không?


Tuy nhiên, điều Tô Lam không ngờ được là chuyến đi này không chỉ đem bản thân mình đi bán mà còn bán rất kỹ lưỡng và thậm chí còn phải giúp người khác đếm tiền!


Hai mươi phút sau, chiếc xe chạy chậm qua cục dân sự và dừng lại tại giao lộ.


Tô Lam có vẻ hơi chán và nhìn qua cửa sổ.


Một góc nhỏ bên lề đường, ba bốn trẻ em tằm năm sáu tuổi vây xung quanh hai đứa trẻ, đứng ở giữa là đứa bé đang thương, liên tục lau nước mắt, rõ ràng là bị bắt nạt!


“Đứa nhỏ này thật là ..” Tô Lam bất ngờ nói: “Tại sao hai đứa trẻ đó lại giống như hai tiểu tổ tông của mình vậy?”


Cô lập tức kéo cửa sổ xuống và nhìn: “Đúng rồi!