Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2055




Chương 2055


Tô Văn Tâm ngạc nhiên một lúc: “Tô Lam, sao con dám trốn ở đó nghe lén chúng ta?”


Tô Bích Xuân nói: “Cha, đừng giận.


Bây giờ cô ta nghe thấy rồi thì cũng tiết kiệm thời gian chúng ta đỡ phải lặp lại. Tô Lam, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ bị đuổi khỏi nhà. Thu dọn đồ đạc và biến đi!”


Tô Lam kìm nén nước mắt đang chực trào ra.


Căn biệt thự này là ông nội để lại cho mẹ cô.


Mười mấy năm trước đáng giá hơn mười ngàn tỷ.


Làm sao Tô Văn Tâm có thể mở được một công ty thương mại nếu không có khoản vay từ căn biệt thự này?


“Căn nhà này là mẹ tôi để lại, nếu có ai phải biến đi thì đó cũng là các người đó!” Tô Lam cản chặt răng, lạnh lùng nói.


Tô Văn Tâm đứng dậy: “Cô đúng là lòng lang dạ sói, tôi nhiều năm nay đã cho cô ăn cho cô uống, nuôi dạy cô nên người, vậy mà cô dám nói chuyện với tôi như vậy? Tưởng tôi không dám đánh cô sao?”


“Đánh tôi? Ông vì con rể vàng của một đứa con gái khác mà đưa tôi lên giường cùng một người đàn ông xa lạ, còn có cái gì mà ông không dám làm.”


“Cô, cô … tao sẽ giết mày!”


Tô Văn Tâm nổi giận tát vào mặt cô.


Tô Lam nắm lấy tay ông ta và nói: “Nếu ông không muốn trả tiền để chữa bệnh cho anh tôi, vậy hãy giao căn nhà ra đây”


Tô Văn Tâm cười nhạo: “Khi mẹ của mày chết thì căn nhà này đã được thay đổi thành tên của tao rồi, biết điều thì nhanh chóng biến đi, không thì đừng trách tao không khách sáo!”


“Cái gì?” Tô Lam trợn tròn mắt không thể tin được.


Tô Bích Xuân cười phá lên: “Đừng ngạc nhiên, tôi còn có một tin tốt cho cô nữa. Tô Lam, cái máy thở của người anh trai sắp chết của cô … trong lúc cô đang nằm dưới người đàn ông khác và vui vẻ thì đã bị rút ra rồi! Bây giờ chắc đã được đưa đến nhà tang lễ và biến thành đống tro tàn rồi!”


“Sao các người dám ..” Mắt Tô Kim m lại, hai chân cũng mềm nhũn, suýt ngất xỉu.


* Năm năm sau, bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Lâm.


“Chú Khải, chính xác mà nói thì sự hình thành của một đứa bé là sự kết hợp giữa người đàn ông và phụ nữ, tinh trùng và trứng gặp nhau để hình thành một quả trứng được thụ tỉnh và sau đó phát triển thành phôi thai, và không có cách nào một mình người phụ nữ mà có thể hoàn thành được quá trình này”


Nhan Thế Khải nhìn vào cậu bé bốn tuổi trước mặt mình, nói những câu này một cách rõ ràng, khiến xém chút nữa là mắt anh rớt ra ngoài: “Khụ khụ … vậy, cháu có biết cháu đến từ đâu không?”


Tô Duy Hưng chớp chớp đôi mắt to.


tròn: “Chú nghĩ cháu là đứa trẻ ba tuổi à?


Nhìn vào khuôn mặt ngốc nghếch của chú, IQ ước tính cũng không phải là quá cao. Nếu không thì làm sao mà sau ngần ấy năm vẫn không theo đuổi được Tô Lam cơ chứ”


“Khụ khụ! Cháu nói cái gì thế?”


“Cháu sẽ đi thẳng vào vấn đề” Tô Duy Hưng quay người chạy ra ngoài.


Khi trở lại, bên cạnh có thêm một cô bé trông giống y hệt cậu bé, xinh đẹp như một con búp bê sứ, nói: “Cha của Tô Mỹ Chỉ và cháu là ai?”