Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1969-1974




Chương 1969

Tam Tam ngoan ngoãn chạy đến bàn và mang nước tới.

Đã một lúc lâu mà trong phòng vẫn không có tiếng động, Tô Lam quay lại kiểm tra xem bánh mì nướng của mình thế nào rồi, sau đó lại lặng lẽ lên lầu, nhưng trong phòng vẫn không có một tiếng động.

Cô nhẹ nhàng mở cửa ra thì thấy hai bố con đã ngủ say!

Quan Triều Viễn nằm trên giường của cô, Tam Tam đang ngủ bên cạnh anh, cảnh tượng này trông rất hài hòa.

Tô Lam thở dài một hơi, có lẽ lời nói của Quan Triều Viễn có hiệu quả rồi.

Đến chiều hai bố con mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh, Quan Triều Viễn bắt đầu kể công với Tô Lam đang ở trong phòng.

“Anh đã giải quyết hết rồi!”

“Thật sao? Em thấy dường như Tam Tam vẫn không có gì thay đổi.”

“Em không tin sao? Tam Tam, đi lấy cho bố một quả táo!”

Tam Tam dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, cậu bé lăn xuống giường rồi đi tới bàn, sau đó lấy một quả táo và đưa cho Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn cầm quả táo và quơ quơ trước mặt Tô Lam, “Em thấy anh sai bảo con dễ chưa này! Chưa chắc em đã dễ sai bảo con như vậy đâu?”

“Anh chắc chắn không phải là do thằng bé đau lòng rằng anh bị thương?”

“À… đây chỉ là một khía cạnh rất nhỏ, quan trọng hơn là thằng bé nghe lời anh, hơn nữa còn rất tôn sùng và kính trọng anh, anh bảo sao thì nó nghe vậy!”

“Ha ha ha…” Tô Lam thực sự không muốn nói thêm với anh nữa, gần đây người đàn ông này luôn kiêu ngạo như vậy.

Mặc dù Tam Tam không nói gì, nhưng có vẻ như cậu bé đã không còn tràn đầy thái độ thù địch với Quan Triều Viễn như trước nữa.

Tô Lam cũng không muốn tranh luận như vậy, có lẽ cũng chỉ có thể như vậy, hiểu lầm cũng không thể xóa bỏ hết ngay được.

Buổi tối Quan Triều Viễn ôm gối lên trên gác mái, Tô Lam vừa mới tắm rửa cho Tam Tam và cũng chuẩn bị đi ngủ, trông thấy Quan Triều Viễn ôm gối đi tới, cô cảm thấy rất kỳ quái.

“Anh muốn làm gì?”

“Đến đây ngủ, chẳng phải chúng ta đã làm lành rồi sao?” Quan Triều Viễn ném gối của mình lên trên giường.

“Ở đây không có chỗ cho anh, giường nhỏ lắm!” Tô Lam dẫn Tam Tam lên giường.

“Vậy em sang phòng anh!”

“Còn Tam Tam thì sao? Giường của anh cũng không thể chứa được ba người chúng ta!”

“Vậy…”

Quan Triều Viễn cảm thấy khó xử, giường của anh cũng chỉ chứa được hai người nằm, nếu thêm một đứa trẻ thì chắc chắn là không được, hơn nữa bụng Tô Lam đã lớn, anh cũng đang bị thương.

Quan Triều Viễn cũng không dám để Tam Tam ngủ một mình, lỡ như chọc giận Tô Lam thì anh cũng không chịu nổi.

“Vậy chẳng lẽ chúng ta vẫn phải ngủ riêng?”

“Nếu không thì sao?” Tô Lam nhún vai.

“Như vậy không được! Chúng ta đã ngủ riêng nhiều ngày rồi! Anh không đồng ý!”
Chương 1970

Tô Lam lấy một bộ chăn gối từ trong tủ ra, “Vậy hay là anh ngủ dưới đất đi?”

“Em nhìn mà xem, anh bị thương thành thế này rồi mà em còn bảo anh ngủ dưới đất?”

Tô Lam chỉ vào bụng mình, “Không thì em ngủ dưới đất à?”

“Như vậy không được! Nếu em bị đụng vào bụng thì càng không được! Nhưng em nhẫn tâm để một người bị thương như anh ngủ dưới đất ư?”

“Không ai bắt anh ngủ dưới đất cả, là do anh cứ đòi sang đây!” Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn bằng ánh mắt coi thường.

Quan Triều Viễn đã sốt ruột đến mức sắp giậm chân, nhưng cũng chẳng còn cách nào, thằng nhóc Tam Tam này đã chui vào trong chăn.

Anh trơ mắt nhìn cậu bé chiếm chỗ ngủ của mình nhưng lại không dám nói một câu nào!

“Vậy được, anh ngủ dưới đất…” Quan Triều Viễn kéo dài giọng, trong giọng nói mang theo cảm giác cô đơn lẻ loi.

Tô Lam trải chăn gối trên mặt đất cho Quan Triều Viễn, anh thực sự nằm xuống.

Dường như thế này cũng không khá hơn bao nhiêu so với việc ngủ riêng.

Tô Lam không ngờ rằng một nhà ba người lại có cơ hội chen chúc trong căn gác mái, chính xác mà nói thì là một nhà bốn người.

Nửa đêm Quan Triều Viễn tỉnh lại, anh vốn định chen lên giường nhưng nhìn đi nhìn lại thì thấy thực sự không chen lên được, thế nên anh đành phải từ bỏ.

Anh trằn trọc mãi mà vẫn không thể ngủ được, cho đến khi trời gần sáng, cuối cùng anh cũng không thể chịu đựng được cơn buồn ngủ nên đã ngủ thiếp đi.

Buổi sáng, Tô Lam bị cảm giác mát lạnh đánh thức, cô cảm nhận được dường như Tam Tam ở bên cạnh đang chui vào trong chăn của cô, cô không nhúc nhích mà tiếp tục nhắm mắt lại.

Tam Tam chui vào trong chăn của Tô Lam và nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô.

“Em gái phải ngoan ngoãn, không được đá mẹ, mẹ sẽ đau đấy.”

Mặc dù cách lớp chăn nên không thể nghe rõ cho lắm, nhưng Tô Lam vẫn nghe thấy lời Tam Tam nói. Trong phút chốc, cô nhắm chặt mắt lại để nước mắt của mình không rơi xuống.

Sau khi làm xong hết các việc này, Tam Tam nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn, cậu bé còn vô thức liếc nhìn Tô Lam như thể sợ bị cô phát hiện.

Tô Lam không kìm được nữa, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cô.

“Hả? Có phải mẹ gặp ác mộng không?” Tam Tam sáp lại gần, cậu bé dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt Tô Lam, sau đó lại hôn một cái lên má cô rồi mới trở lại trong chăn của mình.

Tô Lam tiếp tục giả vờ ngủ, bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng đã dậy sóng.

Con trai cô…

Thật ngoan.

Buổi sáng thức dậy, Tô Lam tỏ ra như thể không có chuyện gì xảy ra vào sáng nay cả.

Mục Chỉ Huyên đến tìm Tô Lam và bàn bạc với cô, bởi vì bụng của Tô Lam ngày càng lớn nên ngày càng bất tiện, vết thương trên người Quan Triều Viễn cũng không thể lành trong khoảng thời gian ngắn được, hơn nữa tình trạng hiện tại của Tam Tam…

Vì vậy Mục Chỉ Huyên cảm thấy một nhà ba người vẫn nên ở lại đây một thời gian, tốt nhất là đợi Tô Lam sinh em bé xong rồi mới cùng nhau trở về.
Chương 1971

Tô Lam không từ chối, dù sao thì đây cũng là cách duy nhất.

Điều kiện ở đây rất tốt, rất thích hợp để dưỡng thai và dưỡng thương, đồng thời cũng giúp ích cho quá trình hồi phục của Tam Tam.

Nhưng nếu cứ tiếp tục sống ở đây thì sẽ gặp một vấn đề, một nhà ba người sẽ phải chen chúc ở chung một phòng!

Đây quả thực là một sự tra tấn đối với Quan Triều Viễn!

Buổi tối, Tô Lam chuẩn bị đưa Tam Tam đi tắm rửa như thường lệ, mấy ngày nay Tam Tam lại bắt đầu nô đùa với Tô Kiêm Mặc, cả ngày trên người cậu bé đều dính đầy bùn.

“Con khỉ bẩn thỉu này, con bẩn chết đi được!” Tô Lam vừa trêu chọc Tam Tam khiến cậu bé cười toe toét, vừa cởi quần áo cho cậu bé.

Vết thương của Quan Triều Viễn từ từ bình phục, anh sang phòng của bố mẹ để chuẩn bị bàn bạc một chút với họ, dù sao thì căn phòng này của họ là phòng lớn nhất.

Vừa mới mở cửa bước vào thì đã nhìn thấy một chuyện kinh khủng nào đó.

Quan Hạo cầm một cái gối và ném về phía Quan Triều Viễn, may mà vẫn chưa bắt đầu.

“Thằng nhóc thối, không biết gõ cửa à?”

Lúc này trong lòng Quan Triều Viễn như có vô số côn trùng đang cắn xé. Đã bao lâu anh không làm chuyện đó rồi? Ngay cả chính anh cũng không thể đếm chính xác được.

“Hai người có thể nghĩ đến cảm nhận của con trai mình một chút được không?”

“Cút ra ngoài!”

Quan Triều Viễn đành phải đóng cửa lại, xem ra chỉ có thể bàn bạc chuyện này vào ngày mai, vậy không bằng đi tìm Tô Kiêm Mặc, nói không chừng Tô Kiêm Mặc có thể thuyết phục Tam Tam ngủ với cậu.

“Anh nói này Kiêm Mặc…”

Quan Triều Viễn vừa vào cửa đã trông thấy Tô Kiêm Mặc và Daisy đang ôm nhau, hai người họ đang hôn nhau thắm thiết!

Nghe thấy tiếng động, Tô Kiêm Mặc và Daisy lập tức buông nhau ra.

Quả thực là Quan Triều Viễn đã mở rộng tầm mắt!

“Hai người tiến triển nhanh thật đấy!”

“Anh rể, sao anh vào mà không gõ cửa vậy!” Tô Kiêm Mặc bắt đầu có thành kiến với anh rể mình.

“Kiêm Mặc à, anh nói này… thôi vậy, không quấy rầy chuyện tốt của cậu nữa.”

Quan Triều Viễn đi ra ngoài và đóng cửa lại, tổng cộng chỉ có mấy căn phòng! Phòng nào cũng hạnh phúc như vậy, chỉ có anh!

Anh trở lại trên gác mái trong tâm trạng rất không vui, bỗng thấy Tô Lam đang chuẩn bị đưa Tam Tam đi tắm.

“Em còn phải tắm cho con à?”

“Em không tắm cho con thì ai tắm?” Tô Lam cảm thấy câu hỏi này thật nực cười.

Quan Triều Viễn lập tức đi tới, dáng vẻ như đang dạy bảo, “Tam Tam là đàn ông con trai, một người phụ nữ như em luôn tắm rửa cho nó thì có thích hợp không?”

“Em là phụ nữ, nhưng em cũng là mẹ thằng bé!”

“Nó đã ba tuổi rồi, đã có ý thức về giới tính rồi! Em còn tắm cho nó ư? Em có biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc giáo dục giới tính tuổi dậy thì của nó hay không!”

Quan Triều Viễn nói rất rõ ràng mạch lạc.
Chương 1972
“Tuổi dậy thì? Ha ha ha, con trai anh mới ba tuổi, còn lâu mới đến tuổi dậy thì!”
“Đó chính là phổ cập kiến thức về giới tính! Em chưa từng đưa nó đi nhà trẻ nên không có quyền lên tiếng! Em có biết là nhà vệ sinh trong nhà trẻ đều chia phòng riêng cho nam nữ không? Giáo viên dạy mất không rồi!”
“Vậy anh nói xem nên làm thế nào?”
“Để anh tắm cho con! Anh cũng có thể giáo dục giới tính cho thằng bé!”
Quan Triều Viễn sẽ không để cho Tô Lam và thằng nhóc này luôn tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, hơn nữa loại chuyện như tắm rửa này là đãi ngộ mà chỉ có người bố là anh mới có được!
“Anh? Được rồi, anh chú ý vết thương trên người mình, đừng để bị dính nước.” Tô Lam cũng cảm thấy lời nói của Quan Triều Viễn rất có lý, vì vậy cô đưa khăn tắm và đồ ngủ cho anh.
Quan Triều Viễn thực sự dẫn Tam Tam vào phòng tắm.
Bồn tắm đã được xả nước, hơi nóng hầm hập mang lại cảm giác thật thoải mái.
“Cởi quần lót, đi vào!” Quan Triều Viễn vừa nói vừa xắn tay áo.
Nhưng Tam Tam lại đứng yên không nhúc nhích.
“Sao vậy? Mẹ con có thể nhìn mà bố thì không thể nhìn à? Bố nói cho con biết, hai chúng ta đều là đàn ông, đàn ông có thể nhìn cơ thể nhau nhưng không thể cho phụ nữ nhìn, biết chưa? Mẹ con cũng là phụ nữ.”
Quan Triều Viễn cầm một cái ghế đẩu nhỏ và ngồi bên cạnh bồn tắm, Tam Tam cởi hết quần áo ra rồi bước vào trong bồn.
“Nhóc con, đối với một người đàn ông thì “con voi” là bộ phận quan trọng nhất. Cái này quyết định xem cuộc sống sau này của con có thể hạnh phúc hay không. Con không thể cho phụ nữ nhìn cái này mà chỉ có thể cho đàn ông như con nhìn mà thôi. Không đúng, vợ tương lai của con cũng có thể nhìn…”
Quan Triều Viễn suy nghĩ một chút, sau đó lại tiếp tục bổ sung một câu, “Còn cả bác sĩ nữa, nhưng bố hy vọng con vĩnh viễn sẽ không vì “con voi” mà phải đi khám bác sĩ. Đừng lo lắng, con trai của bố sẽ không gặp rắc rối trên phương diện này đâu.”
Tô Lam đang đứng ngoài cửa nghe trộm, cô quả thực sắp phụt cười rồi!
Người đàn ông này vẫn thích nói vớ vẩn như vậy!
Lúc này Tam Tam đột nhiên bật cười.
“Con cười cái gì? Con cho rằng bố đang lừa con à? Nếu không tin thì con đi hỏi mẹ đi!”
Tô Lam đang đứng bên ngoài phòng tắm đột nhiên đỏ mặt, cô ho khan một tiếng.
“Đừng có không đứng đắn nữa! Nghiêm túc chút đi!”
“Sao em lại nghe trộm chứ! Đi ra đi! Đừng nghe trộm cuộc trò chuyện giữa đàn ông!”
Quan Triều Viễn lại quay đầu lại nhìn Tam Tam, anh hạ giọng, “Đây là cuộc trò chuyện giữa đàn ông chúng ta, là bí mật giữa đàn ông chúng ta, không thể để mẹ con biết được.”
Toàn bộ quá trình tắm rửa đều rất hài hòa, Tô Lam không nghe thấy bất kỳ âm thanh bất hòa nào, cô cảm thấy quan hệ giữa hai bố con ngày càng tốt hơn rồi.
Nhưng nói đến vợ tương lai của con trai, cũng tức là con dâu tương lai của họ, không biết sau này sẽ là một cô gái trông như thế nào…
Tô Lam hy vọng rằng ngày đó sẽ đến muộn một chút.
Chương 1973

Vết thương của Quan Triều Viễn từ từ lành lại, anh cũng bắt đầu ngày càng không yên phận.

Chính xác mà nói thì anh đã yên phận quá lâu, trái tim này đã bắt đầu bồn chồn không yên rồi.

Bụng Tô Lam đã ngày càng lớn, dì Hứa – bác sĩ của Love Valley bảo cô nên cố gắng nằm nghiêng bên trái khi ngủ, cô vẫn luôn làm theo.

Nửa đêm hôm đó Quan Triều Viễn tỉnh dậy, vì Tô Lam luôn nằm nghiêng nên trên giường vẫn còn chỗ trống, vừa hay Quan Triều Viễn có thể nằm nghiêng người trên đó được.

Tam Tam đang ngủ ngon lành.

Quan Triều Viễn lập tức lên giường và vỗ vào mông Tô Lam khiến cô tỉnh giấc, cô nhìn anh.

“Anh lại muốn làm gì vậy?”

“Ôm em ngủ.”

Tô Lam xê dịch cơ thể, Quan Triều Viễn ôm cô vào lòng, nhưng chỉ ôm thôi thì sao có thể khiến một người đàn ông đã cấm dục nửa năm có thể thỏa mãn được?

Tay Quan Triều Viễn bắt đầu không chịu yên phận, Tô Lam đã đoán được anh định làm gì, cô bèn giữ tay anh lại.

“Đừng lộn xộn! Nằm yên cho em!”

Hô hấp của Quan Triều Viễn bắt đầu nặng nề hơn, anh hạ giọng và nói: “Chẳng phải bác sĩ nói trong khoảng thời gian này có thể quan hệ sao?”

Tô Lam cũng biết Quan Triều Viễn đã phải chịu đựng sự giày vò, cô chỉ vào Tam Tam, “Tam Tam đang ngủ.”

“Không phải lo, chúng ta nhẹ một chút, không đánh thức thằng bé là được!”

Vừa nói xong, Quan Triều Viễn lập tức cởi cúc áo ngủ của Tô Lam.

Tô Lam vội vàng bắt lấy tay Quan Triều Viễn, “Nếu anh còn lộn xộn nữa thì em sẽ đá anh!”

“Sao người phụ nữ như em lại nhẫn tâm đến vậy! Em thử tính ngày xem, đã bao lâu em không cho anh chạm vào em rồi?”

Khi thấy áo ngủ của mình sắp bị Quan Triều Viễn cởi, Tô Lam duỗi một chân ra, dứt khoát đá anh xuống giường!

Quan Triều Viễn lập tức ngã xuống khỏi giường!

“Em đá thật đấy à!” Quan Triều Viễn tức giận, anh trở mình rồi tiếp tục ngủ!

Tô Lam thấy Tam Tam không tỉnh giấc, cô ngồi thẳng người dậy nhìn Quan Triều Viễn bị mình đá xuống giường, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì. Cô biết Quan Triều Viễn đã cấm dục quá lâu, nếu không cho anh chạm vào trong khoảng thời gian này thì đến giai đoạn sau của thai kỳ lại không thể quan hệ, sinh con xong còn phải ở cữ…

Một khoảng thời gian thật dài.

“Anh giận à?” Tô Lam khẽ gọi Quan Triều Viễn.

“Không!” Hiển nhiên là Quan Triều Viễn đang tức giận.

“Hẹp hòi chết đi được!” Tô Lam nằm xuống tiếp tục ngủ, sao người đàn ông này chẳng có chừng mực gì vậy? Con trai còn đang nằm bên cạnh đây này!

Có lẽ là bởi không thực hiện được kế hoạch tối nay, cho nên ngày hôm sau Quan Triều Viễn luôn ở trong trạng thái bực bội, lại càng không để ý tới Tô Lam.

Tô Lam cũng phát hiện ra rằng Quan Triều Viễn không vui, nhưng cô đâu còn cách nào khác?

Buổi tối, Tô Kiêm Mặc chuẩn bị đưa Tam Tam đi bắt đom đóm, Tô Lam lập tức gọi cậu lại.
Chương 1974

“Có chuyện gì không chị?”

Tô Lam lộ ra vẻ thận trọng và ngượng ngùng, “Chuyện đó… tối nay em đưa Tam Tam đi bắt đom đóm thì về muộn một chút nhé?”

“Về muộn một chút?”

Chẳng phải bình thường cô đều dặn cậu về sớm chút sao?

“À… hai đứa đi chỗ nào xa xa chút rồi chơi thêm một lát, nếu Tam Tam buồn ngủ thì em cứ đưa nó về phòng em ngủ trước đi.”

Từ biểu cảm ngại ngùng của Tô Lam, Tô Kiêm Mặc cũng đã đoán được đại khái.

“À… chị, tối nay chị muốn cùng anh rể…”

“Em đi đi!”

“Chị yên tâm, em hiểu mà, em cũng là người trưởng thành rồi, chị đừng lo, cứ giao cho em! Hôm nay em bảo Tam Tam ngủ cùng em.” Tô Kiêm Mặc vỗ ngực.

Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô đi lên lầu và cứ chờ đợi trong phòng, nhưng mãi mà Quan Triều Viễn vẫn chưa về.

Thỉnh thoảng anh cũng hay ra ngoài đến chơi nhà người quen hay gì đó, nhưng dạo này anh luôn về rất sớm, không biết hôm nay có chuyện gì mà anh vẫn chưa về.

Mãi cho đến lúc gần mười giờ, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng đã về, thật ra anh đang giận dỗi.

Anh vừa về thì phát hiện trong phòng chỉ có Tô Lam, không biết Tam Tam đã chạy đi đâu.

“Tam Tam đâu rồi?”

“Đêm nay thằng bé ngủ với Kiêm Mặc.”

Quan Triều Viễn nghe thấy vậy thì lập tức trở nên phấn chấn, nhưng bởi vì anh đã giận dỗi Tô Lam cả ngày rồi nên cũng không dễ làm lành ngay được, anh nhịn cười và đi tới trước mặt Tô Lam.

“Em đuổi thằng bé đi là muốn làm gì?”

“Có thể làm gì?”

Quan Triều Viễn không nhịn được nữa mà nở nụ cười, khi chuẩn bị đến ôm Tô Lam thì lại phát hiện giữa hai người họ cách một cái bụng!

Tô Lam bật cười thành tiếng, “Quên mất rằng ở đây còn một đứa bé, nhưng em không đuổi nó đi được.”

Quan Triều Viễn xoay người Tô Lam lại và ôm lấy cô từ phía sau.

“Bây giờ chúng ta cũng chỉ có thể ôm nhau như thế này.”

Họ đã quên lần ôm nhau gần đây nhất là khi nào, hai người đã có con nên luôn phải hy sinh một chút.

“Đợi đứa bé chào đời là được rồi.”

Quan Triều Viễn vùi đầu vào cổ Tô Lam, anh ngửi mùi hương trên cơ thể cô với vẻ lưu luyến say mê.

“Anh đã sắp quên mất mùi hương trên cơ thể em rồi.”

Tô Lam đưa tay ra vuốt ve gương mặt Quan Triều Viễn, “Trên người em có thể có mùi hương gì?”

Quan Triều Viễn chợt hôn lên cổ cô, “Anh phải nhớ mùi hương này thật kỹ.”

“Chồng à, anh có trách em không?”

“Có.”