Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1925-1930




Chương 1925

Trong phòng khách treo rất nhiều bức tranh nổi tiếng, Quan Triều Viễn ngồi vắt chéo hai chân như ông lớn.

Ông Butt bước vào, Quan Triều Viễn cũng không hề có ý định thay đổi tư thế.

“Tôi rất khâm phục tinh thần dũng cảm của cậu, không ngờ cậu lại dám đến Dark Mountain một mình.”

Quan Triều Viễn châm một điếu thuốc.

“Nói đi, làm sao ông mới chịu thả vợ tôi?”

“Rất đơn giản, chỉ cần cậu kết hôn với Daisy và thề tận tâm cống hiến cho gia tộc Butt thì tôi sẽ để cô ấy đi.”

Quan Triều Viễn cười khẩy nhả ra một làn khói: “Tôi không thể rời xa vợ mình.”

“Không sao, nếu cậu muốn thì tôi có thể để vợ cậu tiếp tục sống ở đây, chung chồng với con gái tôi, tôi đã đề cập với cô ấy rồi.”

“Được!” Quan Triều Viễn đồng ý rất nhanh, nhanh đến mức ông Butt cảm thấy hơi khó tin.

“Cậu… đồng ý hả?”

“Có thể có hai người phụ nữ cùng lúc, sao tôi lại không đồng ý?”

“Ha ha ha… Tôi biết trên đời không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được sự cám dỗ này. Cậu Ôn có một người đẹp phương Đông, một người đẹp phương Tây, thật sự rất có phúc.”

Ông Butt đưa tay vỗ nhẹ vào vai Quan Triều Viễn.

“Nhưng có lời này tôi phải nói trước.” Quan Triều Viễn dập tắt điếu thuốc: “Tôi tin vợ tôi và bố tôi đã nói với các ông rằng tôi đã giải trừ phong ấn. Bây giờ tôi đã hoàn toàn là người, tôi không có giá trị lợi dụng đối với các ông.”

Dường như ông Butt đã có khả năng miễn dịch với mấy từ “giải trừ phong ấn”, ông ta không tin vào những lời vô căn cứ này.

“Cậu có giá trị lợi dụng hay không, thời gian sẽ cho tôi câu trả lời.”

Quan Triều Viễn nở nụ cười gian xảo: “Vậy chúng ta cùng chờ xem, bây giờ tôi muốn gặp vợ tôi.”

“Đương nhiên không có vấn đề, nhưng có phải chúng ta cần bàn chuyện đám cưới của cậu với Daisy trước không?” Ông Butt không muốn đêm dài lắm mộng, nhỡ anh đổi ý thì sao?

“Tối nay đi.”

“Tối nay?”

“Không phải các ông sốt ruột sao? Vậy chọn ngày không bằng gặp ngày, tối nay luôn đi.”

“Như vậy vội vàng quá.”

Quan Triều Viễn có vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Tôi đã từng tổ chức hôn lễ, chẳng qua chỉ là hình thức cho người khác xem thôi, mọi người cùng nhau ăn cơm, uống rượu được coi là đám cưới rồi.”

Hiển nhiên ông Butt không ngờ Quan Triều Viễn lại nói như thế, cho dù ông ta không quan tâm thì Daisy cũng sẽ quan tâm, dù sao Daisy là con gái của ông ta, ông ta không thể để con gái mình chịu thiệt thòi.

“Tình hình bây giờ hơi cấp bách, nếu cậu thật sự không muốn lãng phí thời gian thì chúng tôi cũng không có ý kiến, nhưng đợi chúng ta hoàn thành sứ mệnh xong vẫn phải tổ chức hôn lễ long trọng một chút. Tối nay đúng là hơi vội, hay là ngày mai nhé?”

Quan Triều Viễn không phản đối, anh còn đang nóng lòng đi gặp Tô Lam đây!
Chương 1926
Người giúp việc đưa Quan Triều Viễn đến phòng Tô Lam.
Tô Lam đang ngơ ngác nhìn sương mù dày đặc bên ngoài cửa sổ, nghe thấy có người mở cửa cũng chẳng quan tâm, chỉ là người giúp việc đi vào thôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Lam, Quan Triều Viễn cực kỳ phấn khích, anh nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy eo cô.
Tô Lam không đưa tay ra sờ mặt Quan Triều Viễn: “Không phải mình đang nằm mơ chứ?”
“Không phải mơ, là thật, anh đến rồi.”
Tô Lam nhanh chóng quay người lại, khi nhìn thấy Quan Triều Viễn đứng trước mặt mình, nước mắt cô tuôn xuống.
“Ông xã, cuối cùng anh cũng đến.”
Tô Lam nhào vào lòng Quan Triều Viễn, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, hơi thở của anh, mọi thứ thuộc về anh.
Quan Triều Viễn cưng chiều vuốt mái tóc dài của Tô Lam: “Anh xin lỗi Lam Lam, anh đến muộn, có phải em sợ lắm không?”
“Em không sao, em thật sự rất ổn…”
Quan Triều Viễn lau nước mắt cho Tô Lam: “Nghe này Lam Lam, họ luôn theo dõi chúng ta, anh đã đồng ý với yêu cầu của Butt, bây giờ là lúc để cho Ảnh hậu em biểu diễn.”
Vì yêu cầu của Quan Triều Viễn nên gia tộc Butt đã bắt tay vào chuẩn bị cho hôn lễ ngày mai, nói là hôn lễ, chi bằng nói là gia tộc họ tổ chức tiệc tối để chào đón Quan Triều Viễn tới tham dự.
Trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể mua được nhiều đồ.
Daisy nghe tin Quan Triều Viễn đồng ý kết hôn với mình thì vui sướng chạy vào phòng họp, lúc này ông Butt đang thảo luận gì đó với các con trai.
“Con vui quá, anh ấy đồng ý rồi sao? Anh ấy thật sự đồng ý rồi sao?”
Villand thấy em gái mình phấn khích như vậy thì không khỏi bật cười: “Đúng thế Daisy, em sắp làm cô dâu rồi.”
“Em phải chuẩn bị váy cưới đẹp nhất mới được, em vui quá đi mất!”
“Không cần đâu Daisy, hôn lễ sẽ tổ chức vào ngày mai, mọi thứ đơn giản thôi, mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, nếu con muốn mặc váy cưới thì thuê là được rồi.” Ông Butt ngăn cô ta lại.
“Ngày mai? Sao lại gấp thế ạ? Đây là hôn lễ của con, con muốn khiến nó trở thành đám cưới hoành tráng nhất!” Daisy có chút không vui.
“Bây giờ không phải lúc để tổ chức đám cưới, khi nào chúng ta hoàn thành sứ mệnh của gia tộc Butt thì sẽ tổ chức hôn lễ có một không hai cho con và Quan Triều Viễn, đến lúc đó con tự chọn váy cưới mình thích cũng không muộn.”
Nghe ông Butt nói vậy, mây đen trên mặt Daisy cuối cùng cũng tan biến chút ít, mặc dù có chút không vui khi không thể kịp thời chúc mừng đám cưới của mình, nhưng nghĩ đến hôn lễ có một không hai là cô ta lại thấy kích động.
“Ồ, vậy người phụ nữ kia thì sao bố?” Daisy nghĩ đến Tô Lam.
“Cô ta sẽ tiếp tục ở lại đây.”
“Ở lại đây làm gì? Làm người giúp việc cho chúng ta sao?” Daisy khó hiểu.
“Không, cô ta và con chung chồng, cô ta vẫn là vợ của Quan Triều Viễn.” Ông Butt nghiêm túc trả lời.
“Không được!” Daisy dứt khoát từ chối: “Bảo con chia sẻ Quan Triều Viễn cho con người, không thể nào! Đây là đang sỉ nhục con! Con không đồng ý, kiên quyết không đồng ý!”
Chương 1927

Daisy không biết kế hoạch của gia tộc Butt, bọn họ có thể thoả hiệp mọi thứ để lôi kéo Quan Triều Viễn.

“Con không đồng ý cũng phải đồng ý. Đi ra ngoài ngay, bố có chuyện cần bàn với các anh con.” Ông Butt đã có chút mất kiên nhẫn.

“Bố, điều này quá nực cười! Không thể được!” Daisy bước lên: “Sao con có thể cùng người phụ nữ đó…”

Một tiếng “chát” vang lên, ông Butt tát vào mặt Daisy.

“Cút ra ngoài, con không có quyền phản đối!”

Daisy sững sờ nhìn ông Butt, đây là bố cô ta, người bố mà cô ta kính trọng nhất, không ngờ ông lại đánh cô ta?

Lẽ nào cô ta không phải con gái út được ông yêu thương nhất sao?

Cô ta ôm mặt vừa đau buồn vừa phẫn nộ, chạy khỏi nơi đây.

Ông Butt không nói gì, tiếp tục thảo luận với các con trai.

Daisy chạy về phòng nằm bò ra giường “khóc”. Ma cà rồng không có nước mắt, cô ta khóc chỉ có âm thanh chứ không có nước mắt.

Người bạn thân nhất của cô ta là Vian biết chuyện này nên đã tới, nhẹ nhàng vuốt lưng cho cô ta.

“Daisy của tớ, cậu đừng buồn nữa, cậu có biết chúng tớ hâm mộ cậu thế nào không?”

“Hâm mộ tớ cái gì? Hâm mộ tớ có chung một người đàn ông với loài người? Hay hâm mộ tớ bị bố tát?” Daisy không thể chấp nhận được sự thật này.

“Nghe này cưng, có chung một người đàn ông với loài người thì sao? Cậu là ma cà rồng, lẽ nào cậu còn không tranh được với con người?”

Daisy ngồi thẳng người nhìn Vian.

“Cậu có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người chuẩn, cô ta làm sao sánh được với cậu? Hơn nữa cậu là ma cà rồng, cậu có thể lực và sức chịu đựng vô tận.”

Vian ghé vào tai Daisy: “Cho dù khi quan hệ, cô ta cũng không thể so với cậu!”

Nói đến “quan hệ”, Daisy bỗng trở nên ngượng ngùng: “Vian, cậu đang nói gì vậy?”

“Lẽ nào những gì tớ nói không phải sự thật? Quan Triều Viễn là nửa người nửa ma cà rồng, anh ta cũng như cậu, sao anh ta có thể đạt được sự cân bằng với con người? Nhưng với cậu thì khác, phương diện này cũng là điều quan trọng nhất đối với hai vợ chồng, lâu dần anh ta sẽ chỉ là của một mình cậu.”

Sau khi nghe Vian phân tích, Daisy cảm thấy cũng có lý, sao cô ta có thể thua con người chứ?

“Tớ phải đi gặp người phụ nữ đó, phải ra oai phủ đầu trước mới được!”

“Đúng thế, đây mới là khí thế của gia tộc Butt! Đây mới là Daisy của chúng ta!”

Daisy lập tức lấy lại tinh thần ngồi trước bàn trang điểm, Vian giúp cô ta trang điểm xinh đẹp, sau đó lại chọn một bộ váy thật đẹp.

Bộ váy dài cúp ngực tôn lên dáng người thướt tha của cô ta.

Cô ta ngẩng cao đầu đi về phía phòng Tô Lam.

Khi cô ta vừa đi đến cửa chuẩn bị đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng “xoảng” vọng ra từ bên trong.

Hình như là tiếng bình hoa bị ném xuống đất, sau đó là tiếng “chát”, có vẻ là bị tát.

“Không ngờ anh lại đồng ý yêu cầu vô lý đó của ông ta! Quan Triều Viễn, anh đặt em ở đâu? Anh luôn miệng nói đời này anh chỉ yêu mình em! Bây giờ anh lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác!”
Chương 1928
Giọng nói sắc bén của Tô Lam vọng lại.
Daisy không vào ngay mà đứng ở cửa, xem ra không chỉ cô ta không đồng ý, mà ngay cả Tô Lam cũng không đồng ý với sự sắp xếp này.
“Anh làm vậy còn không phải vì em? Nếu anh không đồng ý thì em nghĩ bây giờ em có thể sống sao?” Quan Triều Viễn gào lên.
“Cho dù vì em cũng không được! Em sẽ không bao giờ cho phép anh ở cùng người phụ nữ khác!”
“Lam Lam, em bình tĩnh đi được không? Chỉ cần có thể sống là được rồi mà!”
“Không được, không được, không được chút nào! Bây giờ anh lập tức đi nói với Butt gì kia rằng anh sẽ không lấy Daisy đi! Mau lên!”
“Anh không đi!” Giọng điệu Quan Triều Viễn có vẻ rất không kiên nhẫn: “Em đang cố tình gây sự đấy Tô Lam! Đủ rồi!”
Daisy ở ngoài cửa nghe thấy hai người cãi vã mà sung sướng, xem ra không chỉ cô ta không muốn chung chồng mà e rằng Tô Lam còn không muốn hơn cô ta!
Như vậy khi hai người họ cãi nhau không thể giải quyết sự việc, cô ta sẽ thừa nước đục thả câu, biết đâu Tô Lam lại tự bỏ đi.
“Ai đang ở ngoài cửa?”
Dường như Quan Triều Viễn đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, anh hét lên.
Daisy đẩy cửa đi vào, trong phòng bừa bộn, mảnh vỡ của lọ hoa và đĩa đầy dưới đất, gần như không còn chỗ để đi.
“Là em, ngày mai là hôn lễ của chúng ta rồi, em đến đây hỏi xem anh có cần chuẩn bị gì nữa không?”
Daisy cố tình không nhìn Tô Lam mà chỉ nhìn Quan Triều Viễn với ánh mắt mập mờ.
“Không cần!”
“Đây là phòng tôi, phiền cô ra ngoài!” Tô Lam hét lên với Daisy không hề khách sáo.
Daisy cảm thấy Tô Lam như một người điên, cô ta nhướng mày nhìn cô.
“Cô có tư cách gì đuổi tôi ra ngoài? Đúng là đây là phòng cô, nhưng cả toà lâu đài này là của gia tộc Butt chúng tôi!”
“Cô còn chưa lấy chồng tôi mà đã bắt đầu diễu võ dương oai trước mặt tôi à?” Tô Lam khoanh tay trước ngực quan sát Daisy: “Tôi thật sự không biết lại có người phụ nữ mặt dày thế này đấy! Ban đầu cô mặt dày mày dạn muốn kết hôn với chồng tôi nhưng không được, bây giờ lại mặt dày đòi cưới tiếp!”
Vẻ mặt Daisy có chút kỳ lạ, cô ta không thể thua Tô Lam, tuyệt đối không được thua!
“Không phải cô vẫn phải nhượng bộ đó sao?”
Tô Lam phá lên cười: “Sự nhượng bộ của tôi giống cô chắc? Cô chẳng là cái thá gì cả, so sánh với tôi sao?”
“Quan Triều Viễn, không ngờ anh lại yêu một người phụ nữ đanh đá, người như vậy sao có thể xứng với anh?”
Daisy không muốn để ý đến Tô Lam nên chuyển sang nói với Quan Triều Viễn.
“Hờ… Anh ấy thích phụ nữ đanh đá đấy, anh ấy thích tôi đấy, thì sao?”
Tô Lam nói rồi giơ tay lên tát Quan Triều Viễn: “Cô xem anh ấy có nổi giận không?”
Daisy thấy Tô Lam tát Quan Triều Viễn mà trợn mắt há mồm!
Chương 1929
Trong ấn tượng của cô ta, Quan Triều Viễn là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, không ngờ anh lại để một người phụ nữ tát mình trước mặt người khác, hơn nữa còn không có phản ứng gì!
Cô ta nhìn nhầm chăng?
“Daisy, tôi nói cho cô biết, Quan Triều Viễn là người đàn ông của tôi, tôi muốn đánh thế nào thì đánh, muốn làm loạn thế nào thì làm loạn!”
“Quan Triều Viễn, anh là đàn ông mà lại để cho cô ta giở thói ngang ngược như vậy à?”
“Liên quan gì đến cô, ra ngoài, ra ngoài!” Quan Triều Viễn không kiên nhẫn, xua tay.
Daisy nhanh chóng đi ra ngoài, cô ta sắp tức điên rồi!
Có phải hai người này bị điên không?
Daisy vừa đi, Tô Lam đã lập tức bước lên nhìn khuôn mặt bị đánh sưng đỏ của Quan Triều Viễn: “Có đau không?”
“Rất đau.” Quan Triều Viễn uất ức: “Sao em đánh mạnh thế?”
Tô Lam vội nâng mặt Quan Triều Viễn lên: “Em không thu tay kịp.”
“Mau hôn đi, đau quá!” Quan Triều Viễn xoay bên má bị đánh về phía Tô Lam, cô nhón chân lên hôn.
“Hôn thêm vài cái nữa!”
“Lại lừa em!”
Quan Triều Viễn cười hì hì: “Lam Lam, không hổ là Ảnh hậu, diễn vai người đàn bà chanh chua giống lắm, làm anh sợ chết khiếp! Anh còn tưởng anh thật sự có một người vợ như vậy chứ!”
Tô Lam xoa bụng thở dài: “Chồng à, một thời gian nữa là bụng em lộ rồi, không biết khi nào mới kết thúc.”
Tô Lam mang thai sắp được bốn tháng, theo lý mà nói thì đã có thể nhìn thấy bụng, nhưng có lẽ vì lúc trước cô nôn quá nhiều, sụt cân nhiều nên đến giờ vẫn chưa lộ rõ.
Nhưng dù sao giấy không gói được lửa, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ nhìn ra cô mang thai.
Quan Triều Viễn xoa bụng Tô Lam rồi ôm cô vào lòng: “Yên tâm, anh sẽ không để em và con ở đây quá lâu đâu.”
Tô Lam vui vẻ nhìn Quan Triều Viễn: “Chúng ta sẽ về sớm thôi đúng không? Khi đó gia đình chúng ta có thể đoàn tụ, Tam Tam và Tiểu Thất sắp có em gái, chúng ta có cả con trai cả con gái, đúng không?”
“Đúng!” Quan Triều Viễn nói chắc nịch, anh sẽ không khiến Tô Lam thất vọng.
Đêm đó Quan Triều Viễn ngủ ở phòng Tô Lam, vì ngày hôm sau là tiệc cưới nên Daisy cũng mặc kệ. Sau đám cưới, hai người sẽ trở thành vợ chồng chính thức, cô ta có thể ra oai.
Gia tộc Butt có thể coi là gia tộc lớn nhất trong các gia tộc ma cà rồng. Tiệc cưới lần này họ chỉ mời người trong gia tộc, không mời người ngoài, nhưng chỉ riêng người của gia tộc Butt thôi đã đủ khiến cả toà lâu đài trở nên tưng bừng nhộn nhịp.
Đối với mọi người, đây không chỉ đơn giản là tiệc cưới, mà là đại lễ tuyên thệ trước khi thống nhất cả thế giới ma cà rồng.
Tiệc cưới thực sự được diễn ra vào buổi tối, Quan Triều Viễn ở lỳ trong phòng Tô Lam gần như cả ngày, Daisy gọi anh ra tiếp khách nhưng anh đều phớt lờ.
Mãi đến khi ông Butt đích thân đến gọi anh ra chào hỏi người trong gia tộc, anh mới uể oải đi ra.
Bởi vì thời gian gấp rút mà tiệc cưới cũng không quá sang trọng, Daisy vẫn mặc váy cưới, khoác tay Quan Triều Viễn hoàn thành nghi thức hôn lễ đơn giản trong sự chúc phúc của mọi người.
Chương 1930
Tô Lam không tham dự, cô ngồi một mình trong phòng nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài, cúi đầu nhìn bụng dưới hơi nhô lên của mình.
“Đây không phải sự thật đâu bé cưng, bố con sẽ không kết hôn với người phụ nữ khác.”
Tiệc cưới kéo dài đến một giờ sáng, khách khứa đều đã say khướt, người giúp việc đưa lần lượt từng người vào phòng.
Daisy cũng uống rất nhiều, nhưng hôm nay là ngày cưới của cô ta, cô ta không muốn mình say nên vẫn kiểm soát được.
Quan Triều Viễn không uống mấy, ai khuyên anh cũng không nể mặt, thực sự khiến người khác hơi khó xử.
Daisy bị nhóm chị em vây quanh đi vào phòng ngủ, để quen với phong tục phương Đông của Quan Triều Viễn, thậm chí cô ta còn chọn một chiếc váy dạ hội phương Đông màu đỏ.
Váy dạ hội ôm sát cơ thể khiến cô ta trở nên duyên dáng, thướt tha hơn.
“Các chị em, hôm nay là đêm tân hôn của Daisy, chúng ta không thể dễ dàng tha cho đôi vợ chồng trẻ được!” Vian cao giọng hét, uống rượu vào nên cô ta cũng hơi lâng lâng.
“Đúng thế, đúng thế! Lát nữa chúng ta phải cho họ ăn hành!” Mấy cô gái đều rất phấn khích.
Điều này khiến Daisy ngượng ngùng đỏ mặt.
“Các chị em yêu quý của tớ, các cậu tha cho tớ đi mà!” Daisy nũng nịu.
“Các cậu nhìn xem, không ngờ Daisy của chúng ta đã đỏ mặt rồi, nóng lòng muốn được động phòng với chú rể rồi đúng không? Ha ha ha…”
Mọi người phá lên cười, mặt Daisy càng đỏ hơn.
“Nói mới nhớ, hôm nay chú rể của chúng ta không uống rượu mấy, có phải cũng mong chờ được động phòng không?”
Mấy cô gái lại hò reo.
Daisy đỏ mặt ngồi trên giường, ngoài mặt anh có vẻ coi Tô Lam là người duy nhất của mình, nhưng trước vẻ đẹp của cô ta, chẳng phải anh cũng không cưỡng lại được đó sao?
Không ngờ anh còn không uống rượu, chờ được động phòng, có thể thấy đàn ông đều như nhau.
“Sao chú rể vẫn chưa tới?” Vian đột nhiên hỏi.
Mọi người dần trở nên yên lặng.
“Ừ ha, sao chú rể vẫn chưa tới? Bây giờ đã là mấy giờ rồi!”
Daisy cũng nhận ra đúng là Quan Triều Viễn đã nên quay về, nhưng mãi vẫn chưa thấy anh đâu.
“Không phải là nơi này rộng quá nên chú rể lạc đường đó chứ?” Vian nói xong thì đứng dậy: “Để tớ ra ngoài tìm xem.”
Vian ra khỏi phòng, tình cờ trông thấy một người giúp việc: “Này, cô có thấy chú rể đâu không?”
Người giúp việc hơi lúng túng: “Vừa nãy tôi thấy hình như anh Quan đi về phía phòng của cô Tô.”
Nghe thấy lời này, Vian cũng hơi sững sờ, đêm tân hôn mà anh lại đến phòng của người phụ nữ khác?
Điều này có hơi quá đáng, quay về cô ta phải nói với Daisy thế nào?