Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1898




Chương 1898


“Tại sao?” Tô Lam chớp mắt nhìn Quan Triều Viễn, cô rất muốn biết đáp án.


“Không có hứng thú.”


“Em không tin, làm gì có chuyện đó chứ? Cơ thể người phụ nữ nào mà chẳng như nhau.”


Quan Triều Viễn lườm Tô Lam: “Làm gì có cô gái nào phẳng như sân bay giống em chứ. Nhỡ lần này chúng ta sinh con gái rồi nó cũng phẳng lỳ như em thì làm sao? Không lấy được chồng, cứ ở nhà mãi.”


“Sao anh đáng ghét thế nhỉ!”


Vậy là hai người cứ cười nói như vậy cả buổi chiều.


Nhưng chưa đầy hai ngày sau, Quan Triều Viễn không còn tâm tư gì để nghĩ đến chuyện phòng the nữa, bởi vì Tô Lam đã bắt đầu nôn nghén.


Cảm giác nghén của Tô Lam đến rất bất ngờ, một ngày trước còn chẳng có vấn đề gì mà sáng hôm sau, vừa ngủ dậy cô đã phải chạy vào nhà vệ sinh rồi.


Cô không có cảm giác thèm ăn, đừng nói là ăn thịt, chỉ cần ngửi thấy mùi thịt thôi là cô đã buồn nôn rồi, cứ ăn gì là nôn đấy.


Buổi tối, trên bàn cơm toàn là những món canh rau củ, có rất nhiều loại thức ăn khác nhau được bày khắp bàn.


Bởi vì Quan Triều Viễn không xác định được là Tô Lam muốn ăn gì, thèm món nào nên anh đã dặn phòng bếp nấu hết tất cả mọi thứ.


Nhưng mà trên bàn ăn còn có Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng ăn cùng hai người.


“Lam Lam, em muốn ăn món gì thì bảo anh để anh gắp cho em.” Quan Triều Viễn kéo ghế của mình đến lại gần Tô Lam.


Giản Ngọc và Lý Như Kiều thấy hai người như vậy thì cũng buồn cười, mấy hôm trước còn bảo là không cần đứa bé này, vậy mà bây giờ hai người đã bắt đầu căng thẳng rồi.


Vẻ mặt Tô Lam lộ rõ vẻ áy náy: “Chồng, có phải mỗi mình em đang ăn cơm đâu, anh bảo nhà bếp làm thêm mấy món thịt đi chứ, Ớt Nhỏ vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, cần phải tăng cường dinh dưỡng chứ.”


“Kệ cô ấy! Em nhìn thịt là đã buồn nôn rồi, sao anh có thể để thịt lên bàn chứ.”


Quan Triều Viễn nói như vậy xong, Tô Lam lại càng cảm thấy xấu hổ hơn, cũng may là Giản Ngọc và Lý Như Kiều cũng quen với cảnh cuồng vợ của người này rồi nên cũng chẳng có cảm giác gì cả.


Tô Lam nhìn liếc cả bàn đồ ăn, không hề cảm thấy đói bụng chút nào.


“Em ăn không vào, không muốn ăn món gì cả.”


Tô Lam luôn có cảm giác buồn nôn, thấy cả bàn đồ ăn như vậy, cô vẫn không có cảm giác thèm ăn.


“Tô Lam, dù em không muốn ăn thì cũng nên cố ăn một chút, dù sao thì trong bụng em cũng còn có con. Bây giờ đang là đầu thai kỳ, nên tăng cường dinh dưỡng.”


Giản Ngọc lên tiếng.


“Ăn cái gì mà ăn? Bây giờ tiêm cho anh một liều thuốc nôn rồi bảo anh ăn thì anh có nuốt trôi không hả?” Tô Lam còn chưa lên tiếng nói gì thì Quan Triều Viễn đã nổi điên lên rồi.


Giản Ngọc cũng không ngờ là mình quan tâm em dâu, nói như vậy một câu thôi mà Quan Triều Viễn lại nổi điên như thế.


“Lam Lam, chúng ta về phòng thôi, đợi lát nữa em thèm ăn thì chúng ta ăn sau.” Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam dậy, mà Tô Lam thì chỉ có thể nhìn Giản Ngọc với ánh mắt áy náy rồi về phòng với Quan Triều Viễn.


“Tên nhóc này bị điên rồi à?” Giản Ngọc nhấc đũa, chuẩn bị ăn cơm.