Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1862-1865




Chương 1862

Quan Triều Viễn đang chuẩn bị đi vào thì Mục Nhiễm Tranh dứt khoát chặn anh lại.

“Đã ngủ rồi, không phải, không tiện lắm.” Lúc nói, Mục Nhiễm Tranh không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn liếc nhìn hình người nhô lên trên giường rồi lại nhìn bộ dạng lo lắng hoảng hốt và áo quần xộc xệch của Mục Nhiễm Tranh, anh cũng đoán được đại khái, dù sao thì cũng là người từng trải mà.

“Cái này.” Quan Triều Viễn đưa thuốc bôi cho Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh nhận lấy, thấy là thuốc xóa sẹo.

“Tự đọc hướng dẫn sử dụng!”

“Vâng, cháu biết rồi.”

“Còn cả cái này!” Quan Triều Viễn lại đưa hộp bao cao su cho Mục Nhiễm Tranh, lúc thấy hộp bao cao su này, Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn hỗn loạn, xấu hổ đến nỗi chỉ muốn đào cái hố chui xuống.

Quan Triều Viễn vỗ vào đầu Mục Nhiễm Tranh: “Tự có chừng mực!”

Nói xong Quan Triều Viễn rời đi.

Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới thở phào, vội đóng cửa lại, Lê Thấm Thấm thò đầu ra khỏi chăn.

“Anh ấy đến làm gì?”

“Ban thẻ lệnh vàng!” Mục Nhiễm Tranh lắc bao cao su trong tay, đưa cái này tới thì chẳng phải là Quan Triều Viễn đã chính thức đồng ý cho mối quan hệ này của họ hay sao?”

Lê Thấm Thấm mím môi cười, Mục Nhiễm Tranh lập tức tắt đèn rúc vào chăn.

Quan Triều Viễn đi trong hành lang, khóe môi bỗng cong lên: “Thằng nhóc thối! Điểm này rất giống mình, mình không thể để cháu mình bỏ xa mình được!”

Nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn bước nhanh về phòng ngủ, Tô Lam đang trải ga giường, Quan Triều Viễn đi tới bế cô ném lên giường.

Tô Lam giật mình: “Anh làm gì thế? Làm người ta sợ chết khiếp!”

“Cháu trai đã làm rồi, anh cũng không thể để nó hơn anh được đúng không? Nhanh lên chút!”

“Hai người họ thật sự đã…” Tô Lam mím môi cười trộm, có cảm giác như người mẹ đã nhìn thấy ‘con trai lớn khôn’.

“Này… tắt đèn!”

Quan Triều Viễn thuận thế tắt đèn, nóng lòng đè người xuống: “Anh đào yêu dấu ơi, anh tới đây!”

“Đáng ghét!”

Tô Lam vẫn luôn cho rằng sau khi Quan Triều Viễn giải phong ấn rồi thì chuyện giường chiếu của anh chắc là sẽ nới lỏng ra đôi chút, nhưng cuối cùng cô mới phát hiện, giải phong ấn khiến Quan Triều Viễn không còn khả năng đặc biệt, sức mạnh và tốc độ cũng không tốt như trước, nhưng thời gian dành cho chuyện giường chiếu này thì vẫn vậy…

Nhu cầu của anh về phương diện này vẫn luôn cao như vậy.

Đặc biệt là sau khi cô sinh con trai, cơ thể đã hồi phục, người đàn ông này như được gỡ bỏ lệnh cấm.

Trong phòng tràn ngập tiếng vui cười của hai người, hơi thở cũng ngày càng gấp gáp.

Căn phòng yên tĩnh mờ tối chỉ nghe thấy âm thanh mờ ám của hai người.

“Hì hì hì…” Đột nhiên, tiếng cười của trẻ nhỏ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh!

Kinh dị quá đi mất!
Chương 1863
Quan Triều Viễn bỗng chốc như bốc hỏa, Tô Lam cũng giật cả mình, vén chăn lên nhìn thì thấy một bóng dáng nhỏ xíu đang đứng ở đầu giường cười ‘hì hì’.
“Oắt con! Con đến đây lúc nào?” Quan Triều Viễn lập tức gào lên.
Tô Lam toát cả mồ hôi lạnh, rõ ràng cô nhìn thấy hai con trai đã ngủ rồi nên mới về phòng ngủ mà! May mà hai người họ vẫn chưa vào đề chính, Tô Lam vội cài lại cúc áo rồi mở đèn lên.
Tam Tam lập tức trèo lên giường, vén chăn của hai người lên như đang tìm gì đó.
“Con làm gì thế Tam Tam?”
Tam Tam chớp đôi mắt ngờ vực nhìn Tô Lam: “Mẹ, anh đào đâu? Con cũng muốn ăn anh đào!”
Mặt Tô Lam bỗng chốc như rỉ máu.
Anh đào…
“Anh đào không phải cho con ăn, mau biến về phòng đi!” Quan Triều Viễn ghét nhất là lúc làm được một nửa thì bị con trai đến quấy rầy!
Chuyện này không chỉ xảy ra một hai lần.
Tam Tam lập tức rúc vào lòng Tô Lam: “Mẹ, em muốn ngủ với mẹ… tối quá mẹ còn nói hôm nay ngủ với con.”
Quan Triều Viễn nhìn ‘móng vuốt’ của Tam Tam đang để ở ngực Tô Lam thì lập tức đi tới kéo Tam Tam ra khỏi ngực Tô Lam rồi để cậu bé lên giường, ôm Tô Lam vào lòng mình.
Đây là địa bàn của anh!
Trước đây thằng nhóc này nhỏ quá, để nó chiếm đất của anh lâu quá rồi, giờ còn muốn tranh với anh sao?
Không có cửa đâu!
“Anh để em nói với thằng bé.” Tô Lam kéo Tam Tam lại, “Tam Tam, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao? Con lớn rồi, phải tự đi ngủ, không thể bám lấy mẹ nữa. Con xem em trai còn nhỏ hơn con nhưng em trai tự ngủ đấy.”
Tam Tam chỉ vào Quan Triều Viễn, nói: “Vậy bố lớn hơn con nhiều, sao bố vẫn còn ngủ với mẹ? Sao bố không tự ngủ?”
“Chuyện này…” Tô Lam bối rối với câu hỏi này.
Cô nhìn Quan Triều Viễn như đang cầu cứu.
“Mẹ là vợ bố, tất nhiên phải ngủ với bố rồi!”
“Mẹ…” Tam Tam xoay mông chuẩn bị trèo đến bên cạnh Tô Lam, Quan Triều Viễn kéo cái chân ngắn của cậu bé lại.
Tô Lam cũng không muốn con trai mình tủi thân, cô bế Tam Tam lên khiến Quan Triều Viễn cũng hết cách.
“Mẹ, vậy mẹ làm vợ con nhé? Sau này mẹ ngủ với con.”
Tô Lam nghe thế thì bỗng chốc sụp đổ, con trai, sao con có thể nói thế này trước mặt bố con chứ? Con chán sống rồi sao?
“Nhé mẹ?” Tam Tam ôm mặt Tô Lam.
“Nhóc con!” Quan Triều Viễn thô bạo giật lấy Tam Tam từ trong lòng Tô Lam rồi dứt khoát thả cậu bé xuống giường: “Đây là vợ bố! Muốn có vợ ngủ với con thì con tự đi mà tìm!”
Chương 1864
“Anh nghiêm túc với một đứa trẻ thế? Thằng bé cũng chưa hiểu gì mà.” Tô Lam trách.
“Về phòng ngay cho bố, cẩn thận bố đánh con đấy!” Quan Triều Viễn chỉ ra cửa.
Tam Tam vẫn hơi sợ Quan Triều Viễn, nhưng cậu bé cũng không nhúc nhích gì mà đứng ỳ trong phòng không đi.
“Bố đếm đến ba, con mà không đi là bố đánh thật đấy!” Quan Triều Viễn lại ra lệnh đuổi khách.
Tam Tam ngẩng đầu gào khóc.
Tô Lam thấy thế thì vội bế Tam Tam lại: “Thằng bé vẫn là trẻ con, anh làm gì mà dữ thế? Được rồi được rồi, không khóc nữa. Tam Tam, con có phải con trai không, chẳng phải trước đây đã nói là con trai không khóc sao.”
“Thằng bé giả vờ! Một giọt nước mắt cũng chẳng có!” Quan Triều Viễn lập tức vạch trần con trai.
Tam Tam vừa nghe thấy thế thì tiếng khóc càng lớn hơn, nhưng vẫn không có nước mắt chảy ra.
“Ngày mai mẹ ngủ với con được không nào?”
Tam Tam khịt mũi vài cái: “Vậy mẹ phải ngủ với con hai ngày.”
“Con còn biết ra điều kiện!” Quan Triều Viễn lập tức đưa ra kháng nghị.
“Ngủ với con hai ngày là được rồi đúng không? Giờ về phòng ngủ đi nhé, em trai đã ngủ rồi, không được làm ồn đánh thức em, ngoan.”
“Mẹ đi với con.” Tam Tam tủi thân chun mũi.
Tô Lam bất lực, một lớn một nhỏ này có thể giày vò cô chết mất, cô cũng lo Tam Tam về phòng sẽ đánh thức Tiểu Thất thì lại thành một lớn hai nhỏ rồi, thế càng khó giải quyết hơn.
“Em đưa thằng bé về phòng.”
Tô Lam khoác áo rồi bế Tam Tam quay lại phòng cho trẻ.
Về đến phòng, chẳng mấy chốc Tam Tam đã ngủ. Tô Lam bất lực thở dài, thực ra đứa trẻ này không ỷ lại gì, có đôi lúc thằng bé chỉ đang nghịch thôi, không phải thực sự bám lấy mình mà giống như đang cố ý đối đầu với Quan Triều Viễn.
Đắp chăn cho Tam Tam xong, cô lại nhìn Tiểu Thất. Tiểu Thất ngủ rất say, so với Tam Tam thì Tiểu Thất luôn rất ngoan, tính cách hai anh em khác xa nhau.
Điều này khiến Tô Lam không khỏi nhớ đến Mộ Dung Dịch, Tiểu Thất ngày càng giống Mộ Dung Dịch, không chỉ vẻ ngoài giống mà tính cách cũng giống. Từ nhỏ Mộ Dung Dịch hơi hướng nội, là một đứa trẻ rất ngoan, cho nên anh ta trưởng thành có hơi u ám.
Tô Lam thật sự không hi vọng Tiểu Thật sẽ trở thành người giống như Mộ Dung Dịch, cô hi vọng Tam Tam có thể mang lại nhiều ánh nắng hơn cho em trai.
Tô Lam hôn lên mặt Tiểu Thất rồi về phòng, bây giờ phải về đối phó với người đàn ông kia.
“Đưa thằng bé đi nhà trẻ cho anh!”
Vừa vào cửa, Tô Lam nghe thấy tiếng gào của Quan Triều Viễn, anh đang ngồi trên giường, ngực áo vẫn để mở, có thể thấy người này vẫn đang ngồi đây bực bội.
Lúc nhà trẻ khai giảng vào tháng chín, Quan Triều Viễn đã có ý định này, nhưng Tô Lam cảm thấy đến cuối năm Tam Tam mới đầy ba tuổi nên cô không nỡ cho con trai đi nhà trẻ sớm như vậy, vì thế cô không đồng ý.
“Cho dù cho thằng bé đi nhà trẻ thì buổi tối thằng bé vẫn có thể đến quấy phá mà.”
“Vậy gửi nó đến nhà trẻ nội trú!”
Chương 1865
Tô Lam kinh ngạc, cô cởi áo khoác rồi lên giường: “Anh tàn nhẫn đấy, làm gì có ai ba tuổi là đến trường nội trú đâu.”
“Anh mặc kệ, ngày nào cũng phá hỏng chuyện tốt của anh, lại còn cướp vợ của anh!” Quan Triều Viễn ôm một bụng tức, vốn tưởng Tam Tam lớn hơn một chút là có thể ngủ một mình rồi, không cần chiếm lấy Tô Lam nữa, nhưng không ngờ lại ngày càng nghiêm trọng.
“Thằng bé vẫn là một đứa trẻ mà.” Tô Lam dựa sát vào lưng Quan Triều Viễn, trong lòng cô cũng không thoải mái, nhưng có thể thế nào nữa, con trai là của họ mà.
“Đều tại em chiều nó, sau này không được chiều nó nữa, nếu chiều thì chỉ được chiều anh thôi!” Quan Triều Viễn lật người đè Tô Lam dưới thân: “Sáng mai em không cần xuống giường đâu!”
“Làm gì đấy? Con trai chọc anh tức, mắc mớ gì anh phạt em?” Sao Tô Lam lại cảm thấy mình ấm ức thế nhỉ.
“Khó khăn lắm mới bắt được em một lần, anh vẫn chưa ăn no!”
Tô Lam tỏ vẻ không còn gì để lưu luyến trên đời, có đôi lúc cô thật sự hơi sợ Quan Triều Viễn về chuyện giường chiếu.
Kết quả thật sự như Quan Triều Viễn nói, hôm sau Tô Lam không hề xuống giường.
Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh tạm thời ở hoa viên Crystal, mà từ sau khi Lê Thấm Thấm bỏ trốn, nhà họ Lê bắt đầu rơi vào trạng thái bùng nổ. Lê Hán Giang nổi cơn tam bành, thậm chí ông còn tìm đến căn hộ của Mục Nhiễm Tranh nhưng ngay cả một bóng người cũng chẳng thấy đâu.
Lê Hán Giang biết Lê Thấm Thấm về là để tìm Mục Nhiễm Tranh, chắc chắn cô chạy trốn đi tìm Mục Nhiễm Tranh, manh mối duy nhất chính là Mục Nhiễm Tranh.
Ông chắp hai tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng khách, đúng là nhọc lòng vì đứa con gái này mà. Vốn còn tưởng đưa đi nước ngoài là có thể yên ổn, giờ mới yên ổn được bao lâu đâu chứ?
Quan Ly không khỏi thở dài nhìn Lê Hán Giang.
“Ông đừng có đi qua đi lại nữa, cũng đừng lo quá, cẩn thận tức đến đổ bệnh đấy.” Quan Ly vội khuyên.
“Tôi có thể không tức sao? Con bé đó, đừng để tôi bắt được nó, bắt được nó rồi tôi đánh gãy chân nó!” Lê Hán Giang tức giận quát.
“Dù sao thì ông cũng có một đứa con gái, nếu ông xuống tay được thì tùy ông thôi.”
“Bà còn chọc điên tôi?”
“Thấm Thấm đang yêu, ông đừng tức giận thế nữa. Lúc đầu tôi cũng không thích Mục Nhiễm Tranh, nhưng nếu Thấm Thấm thật lòng thích người ta, hai đứa tâm đầu ý hợp, ông cũng đừng can thiệp vào nhiều.”
“Nó yêu đương với ai không được mà cứ phải yêu Mục Nhiễm Tranh? Cậu ta hơn con bé sáu tuổi đấy bà biết không? Cậu ta ở trong showbiz thì sạch sẽ được bao nhiêu? Dù sao thì tôi nhất quyết không đồng ý!”
Quan Ly từ từ thở phào: “Ông nói Mục Nhiễm Tranh là người trong showbiz nên ông cảm thấy cậu ấy đời tư hỗn loạn, tôi không phản đối điều này, nhưng ông cũng không thể vơ đũa cả nắm được, biết đâu cậu ấy gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn thì sao? Hơn nữa ông đừng cứ lấy tuổi tác ra để nói, chẳng phải ông lớn hơn tôi tận mười mấy tuổi à.”
“Tôi…” Lê Hán Giang bị vợ mình chặn họng không thốt nên lời.
Lúc này, Lê Hán Giang nhận điện thoại: “Sếp Lê, chúng tôi điều tra được hướng cuối cùng mà xe của Mục Nhiễm Tranh lái tới là hoa viên Crystal, chắc là bây giờ cậu ta đang ở đó.”