Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1800-1806




Chương 1800
Có rất nhiều chuyện mà Tô Lam đã muốn nói từ lâu rồi.
“Từ khi anh ta ra mắt cho đến nay, mọi người vẫn luôn kiểm soát tài chính của anh ta. Khi nên coi anh ta như người lớn thì lại không coi anh ta là người lớn, khi nên coi anh ta như trẻ con thì lại không coi anh ta là trẻ con, cho nên xuất hiện tình cảnh này là điều rất bình thường. Lời nói của em có thể không dễ nghe, nhưng đó là sự thật, tất cả mọi người hãy suy nghĩ kỹ càng đi.”
Tô Lam xoay người rời khỏi phòng, Quan Triều Viễn lập tức đi theo phía sau và ôm vai cô.
Thật ra khi nói những lời này, trong lòng bàn tay Tô Lam đổ đầy mồ hôi. Điều cô lo lắng nhất chính là người nhà họ Mục sẽ chỉ trích mình không phải người nhà họ Mục, và Quan Triều Viễn sẽ ngăn cản mình.
Nhưng tất cả chuyện này lại không xảy ra.
Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn với vẻ lo lắng, “Em đã đắc tội với toàn bộ người nhà anh rồi nhỉ? Anh không tức giận sao?”
“Cái gì mà ‘người nhà anh’? Vốn dĩ anh cũng không phải người của nhà họ Mục, chúng ta mới là người một nhà.”
Trong ánh mắt Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam vẫn đong đầy sự cưng chiều.
Cả hai lên xe và về nhà, bàn tay nắm chặt lấy nhau.
“Anh thực sự không để bụng những gì em nói sao? Em luôn nói giúp Hắc Thổ, thậm chí cũng chống lại anh.”
“Người phụ nữ của anh rất tài giỏi.” Quan Triều Viễn đưa tay lên sờ tóc Tô Lam, “Em nói rất có lý.”
Tô Lam mỉm cười với vẻ hiểu ý, xem ra Quan Triều Viễn càng ngày càng hiểu mình rồi.
“Em nghĩ tới con trai của chúng ta, nghĩ tới Tam Tam. Tam Tam cũng là con trai cả, anh lại có công ty lớn như vậy, sau này nhất định sẽ cần thằng bé kế thừa thành quả, không chừng lúc đó anh cũng muốn liên hôn cho nó. Chồng à, anh phải đồng ý với em, dù thế nào đi nữa thì cũng đừng liên hôn cho Tam Tam.”
Quan Triều Viễn híp mắt nhìn Tô Lam, “Anh đồng ý với em, cái gì anh cũng đồng ý với em hết.”
Trong mắt họ, công ty của gia đình không quan trọng bằng hạnh phúc của con trai.
Sau khi rời khỏi nhà họ Mục, Mục Nhiễm Tranh cứ lái xe vu vơ trên đường quốc lộ, nhưng anh lại không tìm thấy một nơi để đi.
Thực sự muốn cắt đứt quan hệ sao? Người nhà đúng là rất lạnh lùng và tàn nhẫn, nếu anh không hoàn thành cuộc liên hôn này thì thật sự không cần anh nữa ư?
Trong lòng Mục Nhiễm Tranh rất rối bời, lúc này điện thoại vang lên, khi anh vừa định đưa tay ra lấy thì…
Phòng cấp cứu của Bệnh viện Q.M.
Quan Triều Viễn và Tô Lam đang lo lắng chờ đợi, Diêu Hướng Vân ngồi trên băng ghế và tựa đầu vào tường với vẻ chán chường, ánh mắt trống rỗng, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Mục Như Thần đứng dựa vào tường không nói một lời, sao ông ta có thể ngờ được rằng mình vừa mới cắt đứt quan hệ với con trai mà anh ta đã gặp tai nạn xe rồi?
Khi Mục Nhiễm Tranh đang nhận điện thoại thì bị một chiếc xe đột nhiên lao tới đâm phải, tốc độ xe lúc đó rất nhanh, tình huống xảy ra trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, bác sĩ đã hai lần đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, tuy bệnh viện này là của Quan Triều Viễn nhưng vẫn phải đi làm thủ tục cần thiết.
Tất cả mọi người đang chờ đợi kết quả cuối cùng, họ đang âm thầm cầu nguyện rằng Mục Nhiễm Tranh nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
Đèn phòng cấp cứu đột nhiên tắt, mọi người đứng dậy và nhìn chằm chằm vào cửa.
Chương 1801

Bác sĩ bước ra ngoài, người đầy máu, đầu thì đổ đầy mồ hôi.

“Bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch.”

Mọi người đồng loạt nở nụ cười nhàn nhạt, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Mục Như Thần như trút được gánh nặng.

“Bác sĩ, khi nào chúng tôi mới có thể vào thăm bệnh nhân?”

“Hiện giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại nên tạm thời mọi người đừng quấy rầy, cứ giao cho y tá của chúng tôi chăm sóc cậu ấy đi.”

Vào lúc này Mục Như Thần lại nói một câu: “Chúng ta về thôi.”

Tô Lam quay người lại nhìn Mục Như Thần, cô cảm thấy không thể tin được.

Diêu Hướng Vân cũng không thể tin vào tai mình, “Ông đang nói cái gì vậy? Bây giờ con trai vẫn đang nằm trên giường bệnh mà bây giờ ông lại muốn về sao?”

“Chẳng phải hôm nay chúng tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tôi đã cắt đứt quan hệ bố con với nó, nó không phải con trai của tôi, cũng không phải con trai của bà. Nó sống hay chết đều không liên quan gì đến chúng ta.” Mục Như Thần giữ vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ như không để ý đến quan hệ tình cảm.

“Ông đang nói vớ vẩn gì vậy? Đó là con trai của chúng ta, ông vẫn thực sự muốn cắt đứt quan hệ bố con với nó ư!”

“Lời đã nói ra như bát nước hắt đi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, nói được thì phải làm được. Đây là con đường do chính nó chọn, đi thôi!”

Mục Như Thần nói như thể ra lệnh, ông ta kéo cánh tay của Diêu Hướng Vân.

Diêu Hướng Vân hiểu rất rõ chồng mình, bà ta biết chồng mình là người đã nói là làm, vậy nên đành phải đi theo ông ta.

“Tô Lam, vậy phải nhờ em rồi.” Diêu Hướng Vân rưng rưng nước mắt nhìn Tô Lam.

“Chị dâu cứ yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho anh ta.”

Mục Như Thần đi được vài bước thì quay người lại nhìn Quan Triều Viễn: “Tiểu Viễn, nếu nó tỉnh lại thì em nói cho nó biết, dù có quỳ thì cũng phải đi hết con đường mà mình đã chọn, muốn về nhà thì cũng được, nhưng nó phải sống cho ra người!”

Nói xong, Mục Như Thần bước nhanh về phía trước, Diêu Hướng Vân đi theo sau ông ta.

Tô Lam khẽ thở dài, “Anh họ cũng không để ý đến tình cảm gì cả.”

“Không phải anh ấy không để ý đến tình cảm mà là sĩ diện, những gì em nói quả thực cũng khiến anh ấy dao động, anh ấy hy vọng rằng Nhiễm Tranh có thể thực sự trưởng thành.” Quan Triều Viễn ôm bả vai Tô Lam và nói.

Mục Nhiễm Tranh vẫn luôn ở trong phòng bệnh VIP của bệnh viện Q.M, bởi vì một loạt ảnh hưởng từ vụ tai nạn mà anh bị sốt cao suốt ba ngày, vẫn luôn trong trạng thái mê man, dù có tỉnh thì cũng không nói được gì.

Ba ngày sau rốt cuộc cơn sốt cũng hạ xuống, cuối cùng anh cũng tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, vừa mở mắt ra anh đã nhìn thấy Tô Lam, nhưng không có ai trong nhà họ Mục tới đây cả.

“Hắc Thổ, anh đã tỉnh, thế nào rồi?”

Mục Nhiễm Tranh đảo mắt nhìn quanh căn phòng bệnh trống trải, chỉ có một mình Tô Lam, dù ít hay nhiều thì trong lòng anh cũng hơi thất vọng. Mặc dù đã cắt đứt quan hệ nhưng cũng không tới mức tuyệt tình như vậy chứ?
Chương 1802

“Vẫn ổn, nhưng cả người không còn chút sức lực nào.” Giọng nói của Mục Nhiễm Tranh lộ ra một loại cảm giác yếu ớt.

“Đó là điều rất bình thường, có lẽ anh còn phải nằm trên giường bệnh một thời gian nữa. Anh có muốn ăn gì không?”

Mục Nhiễm Tranh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không muốn ăn.”

“Vậy khi nào anh đói bụng thì ăn nhé.”

Sau đó hai người cứ im lặng không nói gì, Tô Lam có thể nhận thấy vẻ thất vọng trong mắt Mục Nhiễm Tranh.

Có lẽ là vì không một ai trong nhà đến đây.

“Hắc Thổ, anh đừng buồn nữa. Hôm anh được đưa đi cấp cứu, anh họ và chị dâu đều đến rồi, có lẽ anh họ vẫn chưa thể buông bỏ được khúc mắc trong lòng. Ngay cả Quan Triều Viễn cũng nói bố anh hy vọng anh có thể trưởng thành.” Tô Lam không muốn giấu giếm, cô mong Mục Nhiễm Tranh có thể tỉnh táo lại.

Mục Nhiễm Tranh cũng nở nụ cười ngốc nghếch, “Tô Lam, diện mạo của tôi không bị biến dạng chứ?”

Vấn đề này khiến Tô Lam sửng sốt, cô nhìn chằm chằm vào miếng băng gạc trên mặt Mục Nhiễm Tranh, lập tức nở nụ cười, “Vẫn đẹp trai!”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” Mục Nhiễm Tranh thở phào nhẹ nhõm.

Làm một ngôi sao đương nhiên phải rất chú trọng đến nhan sắc của mình, trong giới này, giá trị nhan sắc có thể quyết định được rất nhiều chuyện.

Một lát sau thì Quan Triều Viễn tới, anh ngồi ở mép giường, vẻ mặt vẫn nghiêm túc.

“Nhiễm Tranh, bố cháu bảo chú nói với cháu rằng…”

Tô Lam vội vàng kéo cánh tay của Quan Triều Viễn, Mục Nhiễm Tranh vừa mới tỉnh lại, có vẻ như đây không phải lúc nói cho anh biết những chuyện này.

“Không sao, nó đã là người trưởng thành rồi, nếu ngay cả một chút này mà cũng không chịu nổi thì nó không xứng bước vào cửa nhà họ Mục.” Quan Triều Viễn vẫn cố tình muốn nói.

“Chú à, chú có lời gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”

“Bố cháu nói ‘Dù có quỳ thì cũng phải đi hết con đường mà mình đã chọn, muốn về nhà thì cũng được, nhưng phải sống cho ra người’.” Quan Triều Viễn truyền đạt lại lời của Mục Như Thần cho Mục Nhiễm Tranh nghe, “Cháu là đàn ông thì nên làm chút chuyện mà đàn ông làm, nhà họ Mục sẽ không giúp cháu, chú cũng sẽ không giúp cháu. Chẳng phải cháu nói mình đã trưởng thành rồi sao? Vậy thì tự đi gây dựng sự nghiệp đi.”

Mục Nhiễm Tranh nhìn thẳng về phía trước, anh không lên tiếng, trong lòng vẫn đang suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Trong thời gian nằm viện, hầu như đều là Tô Lam đến đây chăm sóc anh, không có ai trong nhà họ Mục tới cả.

Vụ tai nạn xe khiến Mục Nhiễm Tranh bị thương một tay và một chân, đầu bị va đập nên dẫn tới chấn động não nhẹ, nhưng không nghiêm trọng lắm.

Anh nằm trên giường suốt hơn một tháng mới có thể xuống giường.

Tô Lam còn hai con trai ở nhà, hơn nữa còn có Quan Triều Viễn nên cô không thể ở bệnh viện suốt hai tư tiếng được.

Hầu hết thời gian đều là y tá ở đó.

Theo thời gian, tâm trạng của Mục Nhiễm Tranh cũng tốt lên rất nhiều, còn có thể nói đùa với y tá.

“Ảnh đế, hôm nay có thể xuống giường rồi à?”
Chương 1803

“Đúng vậy, cứ nằm trên giường mãi, cả người đều sắp cứng đờ luôn rồi.”

Y tá đưa cho anh một đôi nạng, “Lúc này đừng thể hiện nữa, cẩn thận ngã đấy, nếu ngã một phát thì anh cũng đừng cần chân nữa.”

Mục Nhiễm Tranh nhận lấy nạng, ban đầu dùng thì không tiện lắm, nhưng chỉ một lát sau đã có thể dùng thành thạo.

Nghĩ đến việc cả tháng nay mình đều không xuống giường, cũng không cạo râu, chắc chỉ như vậy thôi mà đã khiến anh biến thành một ông chú rồi, anh tự chạm vào mà cũng cảm thấy rất không thoải mái.

Nghĩ đến đây, Mục Nhiễm Tranh chống nạng vào toilet, anh vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mình trong gương!

Ngay chỗ gò má dưới khóe mắt trái của Mục Nhiễm Tranh có một vết sẹo rất sâu.

Cộng thêm việc anh ta không cạo râu một tháng và khuôn mặt cũng không được rửa sạch sẽ, bây giờ anh ta trông giống như một ông chú với khuôn mặt đầy dấu ấn của thời gian!

Mục Nhiễm Tranh là tiểu thịt tươi nổi tiếng trong làng giải trí nhờ có cả ngoại hình và khả năng diễn xuất, bản thân anh ta cũng rất quan tâm đến ngoại hình của mình, nhưng bây giờ lại là bộ dạng này…

Khi nhìn thấy mình trong gương, anh ta cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt mập mờ của Tô Lam và lý do tại sao cô y tá lại bôi loại thuốc có mùi khó chịu lên mặt anh ta mỗi ngày. Nói là để chăm sóc da, bởi vì anh ta là bệnh nhân nên không được dùng sản phẩm chăm sóc da nào khác!

Khi Tô Lam từ nhà vội vã chạy đến, trên tay còn cầm canh sườn vừa hầm xong và một vài món ăn Mục Nhiễm Tranh thích.

“Dậy đi, dính giường vậy! Anh sẽ không ngủ từ sáng đến tối đấy chứ? Tô Lam đặt hộp cơm lên bàn.

Mục Nhiễm Tranh vẫn nằm bất động quay lưng về phía Tô Lam.

Cô y tá đi tới và lắc đầu với Tô Lam, trên mặt hiện vẻ không hay lắm.

Tô Lam cũng nhận ra điều gì đó, liền bước ra ngoài với y tá.

Cô y tỏ vẻ xin lỗi, “Tại tôi, nghĩ rằng anh ấy có thể xuống giường đi lại rồi liền đưa nạng cho anh ấy, ai mà biết được tôi không chú ý một lát anh ấy liền đi thẳng vào nhà vệ sinh, nhìn thấy vết sẹo trên mặt mình chắc là có chút khó chịu. Sau đó anh ấy luôn nằm trên giường, tôi đã nói chuyện rất nhiều với anh ấy nhưng anh ấy vẫn không để ý đến tôi.”

Tô Lam vỗ tay y tá, “Không trách cô được, sớm muộn gì anh ấy cũng phải biết, tôi đi xem sao, cô đi làm việc đi.”

Nói xong, Tô Lam lại đi vào phòng bệnh, tiếp tục lấy từng hộp cơm ra đặt xuống.

“Hôm nay, tôi đã đặc biệt làm một số món ăn anh thích, chú anh đứng bên cạnh nhắc mãi, anh chắc chắn không muốn ăn à?”

Lúc này Mục Nhiễm Tranh mới đột nhiên ngồi dậy và nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Lam.

“Tại sao cô không nói với tôi? Tôi đã trở thành như vậy rồi!”

Tô Lam không khỏi bật cười, “Thành như thế nào hả? Vẫn rất đẹp trai mà! Lại có thêm hương vị của người đàn ông trưởng thành.”

“Tôi là tiểu thịt tươi, không phải thịt ba chỉ dai, cần hương vị của người đàn ông trưởng thành làm gì, cô nói thật với tôi, bác sĩ nói vết sẹo này thế nào!”

Mục Nhiễm Tranh tức giận chỉ vào vết sẹo trên mặt mình.

“Anh bình tĩnh một chút được không? Nếu anh còn không thể đối mặt với một vết sẹo như vậy trên mặt thì sau này sao anh có thể đối mặt với cuộc sống của mình chứ?”

“Đừng lôi đạo lý lớn ra với tôi, nói về vết sẹo này của tôi đi!” Mục Nhiễm Tranh tỏ vẻ rất lo lắng.
Chương 1804
“Bác sĩ nói là vết thương này là do khi xảy ra tai nạn ô tô cửa kính cửa sổ của ô tô bị vỡ và cắt vào, vết thương rất sâu, nhưng nếu như kiên trì bôi thuốc liền sẹo thì theo thời gian sẽ làm cho nó không còn rõ ràng như vậy nữa. Chú của anh đã bảo bác sĩ cho anh dùng loại thuốc liền sẹo tốt nhất rồi.”
Tô Lam đành phải nói sự thật, cô cũng không muốn lừa Mục Nhiễm Tranh, kẻo sau này anh ta sẽ thất vọng hơn.
“Cũng tức là dù thế nào thì vết sẹo này cũng sẽ lưu lại trên mặt tôi đúng không?”
Tô Lam nhấc chiếc bàn nhỏ lên, lau hộp cơm rồi dọn ra.
“Anh đã rất đáng thương rồi, nếu để bị đói thì chẳng phải sẽ càng đáng thương hơn sao?”
Cô trực tiếp đổi chủ đề, Mục Nhiễm Tranh cũng hiểu rõ mọi chuyện từ trong lời nói của Tô Lam rồi, vết sẹo này sẽ chỉ trở nên mờ hơn, không thể làm nó biến mất được.
Tô Lam ngoài mặt trông có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng cô biết trước giờ phim của Mục Nhiễm Tranh luôn theo phong cách tiểu thịt tươi, kiểu bá đạo tổng tài và cậu chủ nhà giàu, đều yêu cầu ngoại hình rất cao.
Vì ảnh hưởng của nhiều tin đồn trước đó, cộng thêm tin đồn kết hôn mà Phương Đóa tung ra, lại hủy hợp đồng nữa, việc anh ta tái xuất đã rất khó khăn rồi. Bây giờ trên mặt anh ta còn có thể một vết sẹo, con đường tái xuất quả thực rất khó khăn.
Bản thân Mục Nhiễm Tranh cũng biết rất rõ sự thật này.
Hai tháng sau, Mục Nhiễm Tranh được xuất viện sau khi kiểm tra cho thấy không còn vấn đề gì, đúng là vết sẹo trên mặt anh ta đã mờ hơn, nhưng vẫn còn rất rõ ràng.
Ngay sau khi xuất viện, Mục Nhiễm Tranh đã đón Táo từ hoa viên Crystal trở về căn hộ của mình, sau đó lập tức hẹn Phùng Khiêm.
Phùng Khiêm nhìn thấy vết sẹo trên mặt Mục Nhiễm Tranh khi anh ta đến thăm Mục Nhiễm Tranh rồi, lúc đó khi nhìn thấy vết sẹo, anh ta cũng rất lo lắng.
Hai người ngồi trên sofa hút thuốc, lúc đầu đều im lặng.
Phùng Khiêm thở dài một hơi, “Nhiễm Tranh, hơn một tháng trước tôi đã giúp cậu liên lạc công việc rồi, nhưng mà cậu cũng biết nơi như làng giải trí thay đổi rất nhanh…”
Mục Nhiễm Tranh đương nhiên biết đến sự tồn tại của tin tức trước đó, ngay cả công ty cũng đã đưa ra quyết định đóng băng rồi, đối với anh ta mà nói đó là đòn đả kích mang tính hủy diệt, cộng thêm chuyện với Phương Đóa cũng ầm ĩ đến mức ai ai cũng biết.
Cũng vì cơ sở fan hâm mộ mà anh ta đã tích lũy lúc trước, nếu là một tiểu thịt tươi vừa mới nổi thì chắc anh ta đã phải rời khỏi làng giải trí rồi.
Anh ta lại phải rời khỏi làng giải trí ba tháng vì vụ tai nạn xe hơi, ước chừng những tài nguyên người khác có thể cướp được đã bị cướp sạch sẽ rồi.
“Lẽ nào không có một chương trình tạp kỹ, phim điện ảnh, phim truyền hình, chương trình thực tế nào sao? Cho dù là chương trình quảng bá thương mại cũng được.”
Ít nhất tham gia chương trình quảng bá thương mại có thể giúp anh ta kiếm được một chút tiền đúng không? Bây giờ anh ta không còn một xu dính túi.
Phùng Khiêm chỉ thở ra khói mà không trả lời.
Ý tứ đó không thể rõ ràng hơn, đúng vậy, không có gì cả.
Mục Nhiễm Tranh nằm trên ghế sofa nhắm mắt lại, nghĩ đến lúc trước đều là những người đó đến xin anh ta tham gia chương trình, phim của họ. Bây giờ thì hay rồi, đúng là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây.
Chương 1805

Phùng Khiêm dập điếu thuốc vào gạt tàn, “Cậu cũng không cần vội, bây giờ sức khỏe của cậu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục hẳn, giữ gìn sức khỏe thật tốt. Tôi sẽ lại thử liên hệ với những đạo diễn và nhà sản xuất có quan hệ tốt với chúng ta xem sao.”

Mục Nhiễm Tranh có thể nghe ra Phùng Khiêm chỉ đang nói lời khách sáo thôi, “Anh Khiêm, chúng ta đã ở cùng nhau bao lâu rồi, anh không cần phải nói lời khách sáo với tôi nữa, có gì anh cứ nói thẳng đi.”

Phùng Khiêm thấy bây giờ Mục Nhiễm Tranh như vậy, cũng thực sự không muốn đả kích Mục Nhiễm Tranh, nhưng nếu Mục Nhiễm Tranh đã nói như vậy rồi, anh ta cũng không cần phải che giấu gì nữa.

“Nhiễm Tranh, nói thật, bây giờ danh tiếng của cậu rất tệ, sẽ không có đạo diễn hoặc nhà sản xuất nào mạo hiểm dùng cậu đâu.”

Trên thực tế, chính bản thân Mục Nhiễm Tranh cũng đoán được điều tương tự.

“Hơn nữa, tôi đã thăm dò bên quốc tế Tinh Hoàng rồi, chú của cậu hạ lệnh không cần cho cậu ưu đãi đặc biệt gì, đa số tài nguyên của tất cả các công ty đều bị người mới cướp đi rồi. Bây giờ cậu cũng không có vị trí ở trong công ty.”

Sự thật càng tàn khốc hơn.

“Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Bây giờ không có cách nào tốt cả, chỉ có thể đợi cơ hội, tôi cũng sẽ giúp cậu liên hệ, Nhiễm Tranh, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ rơi cậu đâu. Lúc đầu cổ vũ cậu theo đuổi thứ mình thích là ý kiến của tôi, bây giờ mọi chuyện hỏng bét rồi, tôi sẽ không phủi mông rời đi đâu.”

Hai anh em nhìn nhau cười, đúng là anh em đã từng mặc chung một chiếc quần!

Bởi vì không có việc gì nên Mục Nhiễm Tranh luôn ở nhà.

Gần đây, trên mạng tràn ngập tin tức về việc Mục Nhiễm Tranh từ một Ảnh đế trở nên thất thế.

Thậm chí có rất nhiều tài khoản chính thức của các kênh truyền thông viết về Mục Nhiễm Tranh từ thời còn là một ngôi sao nhí đến nay, chẳng qua là nói anh ta đã không trân trọng đôi cánh của mình nên mới dẫn đến kết quả ngày hôm nay.

Ngoài ra, ai cũng biết rằng Phùng Khiêm – người đại diện của Mục Nhiễm Tranh, đang kéo tài nguyên cho anh ta khắp nơi, có thể nói rằng Mục Nhiễm Tranh đã hoàn toàn thất thế rồi.

Mục Nhiễm Tranh lúc đầu không thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này, nhìn thấy mọi người phê phán mình, trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu, tin rằng bất cứ ngôi sao nào cũng sẽ khó chịu khi xem những tin tức như thế này về mình.

Mặc dù Phùng Khiêm đã rất cố gắng, nhưng anh ta vẫn không thể mang lại tài nguyên cho Mục Nhiễm Tranh, vì vậy Mục Nhiễm Tranh luôn ở nhà trong thời gian này.

Đột nhiên không còn hứng thú với những trò chơi mà anh ta thích trước đây nữa, có lẽ là vì Lê Thấm Thấm, anh ta đã bắt đầu chú ý đến truyện tranh.

Hôm nay, khi Mục Nhiễm Tranh đang lên mạng thì đột nhiên phát hiện ra một bộ truyện tranh rất hay trên trang web.

Bây giờ có rất nhiều người bắt đầu đăng truyện tranh của mình lên mạng. Trang web này là một kênh dành cho tác giả, rất nhiều người đăng ký tài khoản, cũng khá phức tạp.

Đây là một bộ truyện tranh kể về tình bạn giữa hai thanh niên, đọc xong khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, Mục Nhiễm Tranh đột nhiên có chút ý tưởng.

Mục Nhiễm Tranh hẹn Phùng Khiêm đến nhà mình và cho Phùng Khiêm xem bộ truyện tranh này.

Phùng Khiêm cau mày đọc bộ truyện tranh này, “Có vẻ là người mới, vẽ rất bình thường, nhưng cốt truyện thì rất tốt.”

“Anh nghĩ sao nếu như dựng bộ truyện tranh này thành một bộ phim điện ảnh?” Mục Nhiễm Tranh cũng vô tình nghĩ tới.
Chương 1806
“Dựng thành phim à? Không chừng có thể đưa đề tài nhiệt huyết này lên màn ảnh rộng được đấy, nhưng mà phim điện ảnh không thể thiếu yếu tố tình yêu được, bộ truyện tranh này hoàn toàn không có yếu tố tình yêu, cho nên có thể sẽ hơi khô.”
Phùng Khiêm bóp cằm phân tích, sau khi anh ta nói xong mới chợt nhận ra có gì đó không ổn.
“Nhiễm Tranh, cậu muốn tự mình làm một bộ phim sao?”
Vẻ mặt của Mục Nhiễm Tranh có chút thâm trầm, “Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều. Thay vì đặt hy vọng vào người khác, không bằng tự mình làm một vố lớn! Tự mình làm phim thì sao chứ? Rất nhiều diễn viên đều tự mình làm phim mà!”
Phùng Khiêm há hốc miệng không nói nên lời, điều này hơi khác với Mục Nhiễm Tranh mà anh ta biết.
“Cậu không bị sốt đấy chứ? Làm phim điện ảnh cần rất nhiều tiền, cậu lấy đâu ra tiền?”
Mục Nhiễm Tranh ngẩng đầu lên nhìn Phùng Khiêm bằng ánh mắt sáng ngời, “Anh Khiêm, tôi biết gần đây anh đã giúp tôi lôi kéo tài nguyên và bị rất nhiều người khinh thường. Tôi cũng cảm thấy rất khó chịu khi nhìn anh như vậy, tôi biết bây giờ sẽ không ai dùng tôi, nhìn những tin tức đó là biết.”
“Này…” Phùng Khiêm đương nhiên biết điều này là sự thật. “Tạm thời vẫn chưa thể kéo được tài nguyên nào, tôi cảm thấy một thời gian sau độ hot giảm đi, chắc là vẫn có thể…”
“Anh Khiêm, anh đừng lừa tôi nữa, cũng đừng tự lừa dối chính mình, tình hình này không thể vượt qua được. Giới giải trí vốn dĩ là như vậy, anh và tôi đã ở trong giới lâu như vậy rồi, đã hiểu quá rõ, cho nên bây giờ chúng ta làm riêng đi!”
Mục Nhiễm Tranh luôn ghi nhớ sâu sắc câu nói ‘sống cho ra một con người’, anh ta nhất định phải sống cho ra con người và chứng tỏ bản thân!
Phùng Khiêm nghiêng đầu suy tư một lúc, sau đó đột nhiên vỗ đùi, “Vậy thì làm đi! Tôi cũng chịu đủ rồi!”
Cả hai đập tay và nhìn nhau cười.
Sau đó, Mục Nhiễm Tranh bảo Phùng Khiêm xem kỹ bộ truyện tranh này, Phùng Khiêm cũng rất thích truyện tranh, loại đề tài nhiệt huyết này nếu mang ra màn ảnh rộng chắc cũng khiến mọi người nhiệt huyết dâng trào.
Hai người nói làm là làm, bởi vì họ có rất ít thời gian nên không thể trì hoãn tiếp được.
Hai người bắt đầu chia nhau làm việc, Mục Nhiễm Tranh bắt đầu liên hệ với tác giả truyện tranh và trang web này, Phùng Khiêm bắt lôi kéo nhà đầu đầu tư.
Mục Nhiễm Tranh đã liên hệ với biên tập viên của trang web này theo thông tin liên hệ bên trên, kết quả là biên tập viên của trang web nói với Mục Nhiễm Tranh rằng tác giả của bộ truyện tranh này hoàn toàn không ký hợp đồng với trang web. Hơn nữa cập nhật chương mới của anh ta rất chậm, vẽ cũng bình thường nên trang web không ký hợp đồng.
Tuy nhiên, biên tập viên của trang web này đã lấy thông tin liên hệ của tác giả từ bộ phận hậu cần của trang web và đưa cho Mục Nhiễm Tranh số QQ.
Mục Nhiễm Tranh ngay lập tức đăng nhập vào tài khoản QQ mà anh ta đã không sử dụng nhiều năm, gửi lời mời kết bạn.
Tên QQ của Mục Nhiễm Tranh là Đám Mây Trắng, tên của anh ta đã được thay đổi rất nhiều lần, sau khi thích Tô Lam liền đổi thành Đám Mây Trắng.
Tên QQ của đối phương rất thú vị, gọi là Trái Tim Không Có Trái Tim.
Nhưng kết quả mãi không nhận được thông báo đồng ý kết bạn.
Hai ngày sau, khi Mục Nhiễm Tranh đăng nhập vào máy tính thì đột nhiên nhận được thông báo đã đồng ý kết bạn, anh ta vô cùng phấn khích.