Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1779-1785




Chương 1779

Mục Nhiễm Tranh cũng cảm thấy hôm nay mình có phần mất kiểm soát, anh tính ra ngoài nhưng bị vệ sĩ cản lại.

“Cháu còn muốn ra ngoài à? Chú nói cho cháu biết, cháu cứ thành thật ở lại đây cho chú!”

Mục Nhiễm Tranh xoay người nhìn Quan Triều Viễn. Thế này là tiêu rồi, chú muốn giam lỏng mình!

Tô Lam vội vàng nhìn Mục Nhiễm Tranh lắc đầu, ra hiệu cho anh đừng gây ầm ĩ nữa. Anh cũng đành phải thôi.

Mà bên kia, Lê Thấm Thấm cuối cùng đã lái xe tới nhà Mục Nhiễm Tranh. Cô ta ấn chuông cửa, còn không quên lấy cái gương nhỏ ra xem lại gương mặt và quần áo của mình.

Nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì.

Lê Thấm Thấm lại ấn chuông thêm vài cái, bên trong vẫn không có tiếng động nào.

Cô ta vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Mục Nhiễm Tranh. Điện thoại có thể kết nối nhưng không ai nghe máy. Ngay sau đó cô ta mơ hồ nghe được tiếng chuông điện thoại di động ở bên trong.

Cô ta áp tai lên trên cửa. Trong nhà thật sự vọng ra tiếng chuông điện thoại di động.

“Nếu anh ấy ở nhà, sao không ra mở cửa chứ?” Lê Thấm Thấm lại ấn chuông cửa, “Mục Nhiễm Tranh, anh mở cửa đi! Là tôi đây!”

Nhưng vẫn không có ai mở cửa cho cô ta.

“Nếu anh không mở cửa thì tôi sẽ giận đấy! Tôi biết anh ở bên trong, đừng giả vờ nữa! Anh mau mở cửa đi!”

Lê Thấm Thấm không nhịn được nữa, liều mạng phá cửa nhưng vẫn không có ai trả lời cô ta.

Cô ta đá mạnh vào cửa, “Chắc không phải anh ấy quên điện thoại chứ? Vậy cũng không đúng! Cho dù anh ấy có việc gấp phải ra ngoài, tối thiểu cũng phải nói cho mình biết? Anh ấy làm vậy tính là gì hả? Anh ấy tính chơi mình à? Mục Nhiễm Tranh, tên khốn kiếp nhà anh!”

Lê Thấm Thấm tức giận thở hổn hển lại đá một phát vào cửa, “Nếu hôm nay anh không ra, tôi sẽ không để ý tới anh nữa! Tôi đếm tới ba! Một! Hai!”

“Thấm Thấm, về nhà với bố!”

Lê Thấm Thấm còn chưa đếm tới ba đã nghe được giọng nói của Lê Hán Giang.

Rốt cuộc Lê Thấm Thấm cũng không thoát khỏi sự kiểm soát của Lê Hán Giang mà bị ông ta đưa về nhà.

Sắc mặt của Lê Hán Giang vô cùng khó coi, dù sao thì ông ta cũng là một người bố rất truyền thống, ông ta không cho phép chuyện này xảy ra với con gái của mình.

“Bố, tại sao bố lại nhốt con! Dựa vào đâu chứ?”

“Con nói xem dựa vào đâu? Chỉ dựa vào bố là bố của con! Bố nói cho con biết, Lê Thấm Thấm, kể từ hôm nay cho đến khi bố hoàn thành thủ tục xuất ngoại cho con, con đừng mơ bước ra khỏi nhà nửa bước!” Lê Hán Giang gầm lên về phía Lê Thấm Thấm, gân xanh nổi cả lên, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô con gái trước mắt vậy.

“Hán Giang, ông đang làm gì vậy? Con bé Thấm Thấm đã trưởng thành…” Quan Ly vội vàng nói thay cho Lê Thấm Thấm.

“Còn bà nữa!” Lý Hàn Giang lập tức thay đổi phương hướng, ông ta giận dữ quát Quan Ly, “Nếu không phải tại bà thì nó có thể chạy ra ngoài sao? Bà có biết một đứa con gái như nó đến nhà một người đàn ông, nói ra tôi cũng cảm thấy mất mặt! Bà dạy dỗ con gái mình thế à?”

Lê Hán Giang chưa từng nói chuyện kiểu này với Quan Ly, Quan Ly lập tức nghẹn họng, không nói nên lời.

Mặc dù Lê Thấm Thấm luôn rất nghịch ngợm và hay gặp rắc rối, nhưng Lê Hán Giang chưa từng trách móc Quan Ly, lại càng không lớn tiếng chỉ trích bà ta như vậy bao giờ.
Chương 1780

“Tôi lấy bà về là để bà dạy dỗ con gái của tôi thật tốt, kết quả thế nào đây? Bây giờ nó trở thành như thế này. Tôi nói cho bà biết, bà không trốn tránh được trách nhiệm đâu! Nếu biết trước rằng sẽ như vậy thì tôi lấy bà làm gì!”

Có lẽ Lê Hán Giang đã phẫn nộ đến mức hồ đồ nên mới nói ra những lời gây tổn thương như vậy.

Trong hốc mắt Quan Ly rưng rưng nước mắt, bà ta đã làm nhiều điều cho gia đình này nhiều năm như vậy, nhưng không ngờ lại có kết cục như thế này.

Bà ta luôn là một người phụ nữ dịu dàng, nhưng khi chịu sự tủi nhục lớn như vậy, bà ta cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn nữa.

“Vậy là ông muốn ly hôn với tôi ư?” Quan Ly bình tĩnh một cách lạ thường, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

“Ly hôn? Được! Ly hôn thì ly hôn!” Lý Hàn Vũ vung tay lên, ông ta lập tức đồng ý.

Quan Ly chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hai mắt bà ta bỗng trở nên tối mịt, suýt chút nữa thì đã ngã xuống, cũng may mà vịn được vào ghế sô pha.

“Được, vậy ngày mai chúng ta lập tức làm thủ tục.”

Lê Thấm Thấm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vốn dĩ là mình gây họa nhưng giờ lại diễn biến thành bố và mẹ kế sắp ly hôn. Hồi bé cô ta vẫn luôn chờ đợi khoảnh khắc này, nhưng khi giờ phút này thực sự tới thì cô ta lại cảm thấy rất khó chịu trong lòng.

“Bố! Sao bố có thể nói dì Lam thế?” Lê Thấm Thấm cảm thấy áy náy.

“Bố không nói bà ấy thì nói ai? Lẽ nào không phải là do bà ấy?” Lê Hán Giang tiếp tục gầm lên.

“Tất cả là tại chính bản thân bố, không liên quan đến ai cả! Chẳng phải bố muốn con ra nước ngoài sao? Được! Con ra nước ngoài là được chứ gì? Con sẽ không chống đối nữa! Chuyện này không liên quan gì đến dì Lam cả! Bố đừng ly hôn với dì ấy!”

Lê Thấm Thấm nói xong thì chạy thẳng lên lầu.

Hai người trong phòng khách đều im lặng.

Ly hôn? Đó là điều không thể.

Chỉ vì tức giận nên Lê Hán Giang mới nói câu đó mà thôi, nhưng lời nói tức giận đó đã kích thích Lê Thấm Thấm.

Mà số phận của Mục Nhiễm Tranh cũng giống vậy.

Anh đang bị giam lỏng trong phòng.

Mấy hôm nay Quan Triều Viễn rất bận rộn, cũng không biết là anh đang bận việc gì, Mục Nhiễm Tranh chỉ có thể chờ đợi trong phòng, có vẻ như lần này Quan Triều Viễn rất cẩn thận, còn phái vệ sĩ canh chừng ở cửa.

Anh mở cửa ra thì thấy hai vệ sĩ đang canh chừng trước cửa như hai pho tượng.

“Cậu Mục, có chuyện gì sao?”

Mục Nhiễm Tranh không nói gì mà chỉ dứt khoát đóng cửa!

Chắc hẳn là Lê Thấm Thấm sắp mắng mình đến chết rồi nhỉ? Thậm chí anh còn không có điện thoại nên hoàn toàn không thể gửi tin nhắn cho cô, trong căn phòng này lại càng không có bất kỳ thiết bị thông tin gì, chỉ có một chiếc máy tính nhưng không được kết nối internet nên chỉ có thể dùng để chơi game một người chơi.

“Mợ chủ, mời mợ vào.” Giọng nói của vệ sĩ truyền đến từ ngoài cửa.

Mục Nhiễm Tranh lập tức lấy lại tinh thần, Tô Lam đến rồi!
Chương 1781
Cửa lại được mở ra, Tô Lam bước vào từ bên ngoài.
Mục Nhiễm Tranh vội vàng tiến về phía trước mấy bước, “Bà cô của tôi ơi, cô tới rồi! Mau cho tôi mượn điện thoại di động một lát!”
“Anh mượn điện thoại làm gì?” Tô Lam bình tĩnh đến không ngờ.
“Cô đừng quan tâm tôi làm gì, cô mau cho tôi mượn đi, tôi có việc gấp!”
Tô Lam lại đi thẳng đến bên cạnh bàn và ngồi xuống, “Anh muốn gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Lê Thấm Thấm, nói với cô ấy rằng anh bị giam lỏng nên không ra ngoài được chứ không phải là cố ý lỡ hẹn, đúng không?”
Mục Nhiễm Tranh đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngại ngùng gãi đầu, ngồi xuống bên cạnh Tô Lam.
“Hắc Thổ, trước đây tôi đã cảnh cáo anh đừng yêu đương với Lê Thấm Thấm, sao anh lại không nghe?!”
Sau khi biết chuyện này thì Tô Lam cũng rất đau đầu, không ngờ rằng điều cô lo lắng nhất vẫn xảy ra.
“Tôi chưa yêu đương với cô ấy, tôi chỉ là…”
Chuẩn bị thổ lộ mà thôi.
“Anh không cần giấu giếm tôi nữa, chú của anh đã lắp camera trong nhà anh, mỗi hành động cử chỉ của anh đều bị anh ấy nhìn thấy rồi.”
Mục Nhiễm Tranh nhìn Tô Lam bằng vẻ kinh ngạc, quả nhiên là vậy!
Quả nhiên anh không đoán sai!
“Tô Lam, cô không cảm thấy chồng cô bá đạo quá rồi sao? Anh giám sát cô là đủ rồi, không ngờ còn giám sát cả tôi! Tôi đã là người trưởng thành rồi, tôi chỉ kém chú ấy một tuổi thôi mà?”
“Anh cũng biết mình là người trưởng thành rồi sao? Vậy mà anh còn làm ra chuyện ngây thơ như vậy? Vì Lê Thấm Thấm mà ngay cả sự nghiệp của mình cũng không cần, anh cũng giỏi thật đấy! Anh kiếm cơm từ cái nghề này, nếu bỏ nghề thì không lẽ anh muốn ra đường xin ăn sao? Anh đã sắp ba mươi tuổi rồi, ba mươi tuổi lập thân, anh không hiểu sao?”
Tô Lam vô cùng tức giận.
Mục Nhiễm Tranh bị nói đến nỗi không thốt nên lời, quả thực là sơ suất của anh nên mới xảy ra chuyện này, nhưng anh cũng không hối hận vì đã làm vậy.
“Bây giờ chú tôi đang định làm gì? Vẫn cứ giam lỏng tôi? Ngăn cản chúng tôi gặp nhau? Chú ấy cũng đâu thể giam lỏng tôi cả đời được?”
“Anh ấy…” Tô Lam muốn nói lại thôi, mặc dù cô cũng biết có một số việc làm không đúng, nhưng nếu cả hai con đường đều sai thì thà đi trên con đường tương đối đúng còn hơn.
“Anh ấy tạm thời giảm lỏng anh, cứ đợi đến khi anh ấy hết giận đi? Việc này đồng thời cũng là bảo vệ anh, bên phía nhà họ Mục đã náo loạn rồi, chuyện đính hôn lần trước cũng đã khiến họ rất phẫn nộ, nếu chú của anh không bắt anh tới đây thì anh nghĩ mình có thể sống tiếp được không?”
Mục Nhiễm Tranh biết lời Tô Lam nói không sai, chuyện lễ đính hôn lần trước là do Quan Triều Viễn gánh chịu.
“Mấy ngày này anh hãy tự kiểm điểm cho tốt đi, lần sau Quan Triều Viễn tìm anh thì đừng chống đối anh ấy nữa, anh cũng biết anh ấy là người ưa mềm không ưa cứng mà.”
Tô Lam liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh rồi rời khỏi phòng, vừa đi ra ngoài thì đúng lúc bắt gặp Quan Triều Viễn trở về từ bên ngoài.
Sắc mặt Quan Triều Viễn vẫn rất khó coi, mấy ngày nay quả thực là vô cùng bận rộn.
“Chồng à, anh thật sự định ép Hắc Thổ kết hôn với Phương Đóa ư?”
Quan Triều Viễn nhíu mày, ánh mắt sâu xa, “Đây là cách tốt nhất.”
Chương 1782

“Nhưng anh có từng nghĩ rằng nếu anh ta có ý với Phương Đóa thì đã không bỏ trốn khỏi lễ đính hôn trước đó hay không? Dù không muốn để anh ta và Lê Thấm Thấm đến với nhau thì cũng đâu đến mức ép buộc anh ta ở bên Phương Đóa?”

Khi Tô Lam mới biết đến kế hoạch này, cô quả thực rất kinh hãi.

Quan Triều Viễn và nhà họ Mục đã nhất trí với nhau, ban đầu là giam lỏng Mục Nhiễm Tranh trước, trong thời gian này sẽ nói chuyện với nhà họ Phương, sau khi xác định được thời gian thì công bố hôn lễ của hai người.

Ngay từ đầu Tô Lam đã kiên quyết phản đối, cô luôn cảm thấy tình yêu là nền tảng của hôn nhân, nếu không có tình yêu thì hôn nhân mới thật sự là một nấm mồ.

“Anh biết em muốn nói gì, anh cũng có thể hiểu được điều đó, nhưng nó là cháu trai cả của nhà họ Mục, nếu kết hôn với người nhà họ Phương thì hai nhà đều có lợi. Ở bên Phương Đóa cũng có thể giúp nó kiềm chế tính tình, cứ coi như nó là vật hi sinh của cuộc liên hôn giữa hai gia đình giàu sang quyền thế đi.”

Khi Quan Triều Viễn nói ra những lời này, thì Tô Lam biết rằng chuyện này đã không còn cách cứu vãn.

Có vẻ như họ đã đạt được sự nhất trí với nhà họ Phương, cuộc hôn nhân này đã được định sẵn như vậy.

“Hắc Thổ thật đáng thương, cháu trai cả không thể quyết định chuyện hôn nhân của mình sao?”

Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn Tô Lam nhưng không nói gì.

Tô Lam chỉ có thể thở dài buồn bã thay cho Mục Nhiễm Tranh, anh vẫn chưa biết gì về những chuyện này.

Vào ngày thứ năm Mục Nhiễm Tranh bị nhốt trong hoa viên Crystal, một tin tức được lan truyền khắp nơi.

Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn!

Tin tức này quả thực đã gây chấn động trong ngành giải trí!

Không ngờ người gần đây không có chút tin tức nào là Mục Nhiễm Tranh lại thật sự sắp kết hôn!

Thế là tin đồn Mục Nhiễm Tranh yêu một cô gái hư hỏng cũng tự động bị đập tan, anh đã sắp kết hôn rồi, sao có thể yêu một cô gái hư hỏng được?

Nguồn tin của tin tức này chính là từ Weibo cá nhân của Mục Nhiễm Tranh, sau đó Quốc tế Tinh Hoàng đã chuyển tiếp tin tức, Phùng Khiêm cũng chuyển tiếp tin tức để xác nhận chuyện này.

Nếu là do chính anh tuyên bố thì chắc chắn là đúng rồi.

Lê Thấm Thấm vẫn bị giam lỏng trong nhà, kể từ lần trước Lê Hán Giang và Quan Ly cãi nhau, Lê Thấm Thấm đã trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều.

Ngày nào cô cũng ru rú trong nhà nên cảm thấy rất khó chịu, vì thế cô lại cầm cọ lên và bắt đầu vẽ tranh, cô không tin rằng mình thực sự không thể làm họa sĩ truyện tranh.

Bởi vì rảnh rỗi nên Lê Thấm Thấm đã bắt đầu có được sự hiểu biết nhất định về giới này, cô phát hiện rằng có rất nhiều họa sĩ đăng truyện tranh dài kỳ của mình lên mạng, cũng có rất nhiều người nhờ Internet mà trở nên nổi tiếng.

Vì vậy cô đã đăng ký tài khoản của mình, bắt đầu đăng truyện tranh dài kỳ.

Mấy ngày nay Lê Hán Giang không trao đổi bất kỳ điều gì với Lê Thấm Thấm, ông ta luôn bận rộn xử lý các thủ tục xuất ngoại cho Lê Thấm Thấm.

Hôm nay ông ta đột nhiên vào phòng của Lê Thấm Thấm.

Lê Thấm Thấm liếc nhìn ông ta với vẻ hờ hững, sau đó tiếp tục đăng tác phẩm của mình lên mạng.
Chương 1783
“Lại muốn mắng con à? Vậy thì bố cứ mắng đi, dù sao thì sau khi con ra nước ngoài thì bố cũng không thể mắng con nữa.”
Lê Hán Giang không hề tức giận, “Bố biết con không muốn ra nước ngoài, trong lòng con không bằng lòng, vậy bố sẽ cho con hoàn toàn hết hy vọng.”
Lê Hán Giang vừa nói vừa đặt một tờ báo trước mặt Lê Thấm Thấm, tiêu đề trên trang nhất chính là tin tức Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn với cô cả Phương Đóa của tập đoàn Nam Ngung.
“Không thể nào có chuyện này được!” Lê Thấm Thấm lập tức cầm tờ báo lên và đọc kỹ.
“Chính cậu ta đã đăng Weibo thừa nhận thì sao lại không thể chứ? Người ta sắp kết hôn rồi, con hãy từ bỏ hy vọng đi!” Lê Hán Giang nhìn tin tức Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn, ông ta cũng thở dài một hơi.
Lê Thấm Thấm dán mắt vào tờ báo, trông thấy dáng vẻ đến chết cũng không hiểu của cô, Lê Hán Giang bèn đi ra ngoài.
Sao có thể xảy ra chuyện này? Sao Mục Nhiễm Tranh có thể sẽ kết hôn được?
Lê Thấm Thấm hoàn toàn không dám tin rằng điều trước mắt mình là sự thật!
Nhưng trên báo có viết rõ ràng rằng chính Mục Nhiễm Tranh đã công bố tin mình sắp kết hôn trên Weibo, vô cùng xác thực, hơn nữa đối phương chính là cô chủ Phương Đóa tập đoàn Nam Ngung.
Hôn lễ được sắp xếp tổ chức vào hai tháng sau, hay nói cách khác, hai tháng nữa Mục Nhiễm Tranh sẽ thực sự kết hôn với Phương Đóa.
Vành mắt ướt đẫm, lẽ nào ngày hôm đó Mục Nhiễm Tranh hẹn mình không phải là muốn tỏ tình với mình sao? Không lẽ là anh ấy muốn thông báo với mình rằng anh ấy sắp kết hôn với Phương Đóa?
Trái tim Lê Thấm Thấm đau đến nỗi như muốn chết đi, vào giờ phút này, cuối cùng cô cũng biết rằng mình thực sự thích Mục Nhiễm Tranh.
Cô không muốn anh kết hôn, nếu muốn kết hôn thì người đó phải là mình!
Ngay khi cả thế giới đều biết tin Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn, thì người trong cuộc là Mục Nhiễm Tranh lại hoàn toàn không biết gì cả.
Anh vẫn luôn suy nghĩ xem làm thế nào để có thể thoát khỏi sự giam lỏng của chú mình, hoàn toàn không ngờ rằng cả nhà đã lên kế hoạch xong hết cho mình.
Mục Nhiễm Tranh đang nhàm chán nằm trên giường trong phòng thì cánh cửa được mở ra, hai người giúp việc đi vào, trên tay họ cầm thứ gì đó trông như là quần áo, hơn nữa còn có Tô Lam vào cùng.
“Hắc Thổ, dậy mặc thử quần áo đi.” Sắc mặt Tô Lam không hề vui vẻ chút nào.
Mục Nhiễm Tranh lập tức đứng dậy, “Thử quần áo? Thử quần áo gì cơ?”
“Là một bộ vest, anh xem có vừa không.”
Mục Nhiễm Tranh đi đến trước mặt người giúp việc và cầm bộ vest, bình thường anh không hay mặc vest, chỉ khi tham gia hoạt động quan trọng hay lễ trao giải thì mới mặc.
Trông bộ vest này có vẻ rất trang trọng, Mục Nhiễm Tranh cười tươi như hoa.
“Không lẽ chú tôi muốn thả tôi rồi à? Chú ấy muốn dẫn tôi đi tham gia hoạt động gì? Hay lễ trao giải nào vậy?” Mục Nhiễm Tranh suy nghĩ cẩn thận, hình như đúng là có lễ trao giải sắp được tổ chức.
“Sao anh nói nhảm nhiều vậy, mau thử đi!”
Mục Nhiễm Tranh hấp tấp cầm quần áo và đi vào phòng thay đồ, sau đó mặc vest đi ra.
Đương nhiên anh mặc vest trông rất tuấn tú bảnh bao.
“Có vẻ như hơi rộng, có thể sửa được không?”
Chương 1784
Tô Lam cũng cẩn thận quan sát bộ vest của Mục Nhiễm Tranh, quả thật là hơi rộng, bộ này được may theo kích cỡ bộ vest mà lần trước anh làm, có lẽ gần đây anh đã gầy hơn một chút.
“Tất nhiên là có thể sửa.”
Người giúp việc đo kích thước lại cho Mục Nhiễm Tranh, Mục Nhiễm Tranh thay bộ vest ra và đưa cho người giúp việc.
“Tô Lam, rốt cuộc thì khi nào chú tôi mới có thể thả tôi ra? Tôi ở đây mà buồn chán đến nỗi sắp mọc sừng luôn rồi!”
Một người không chịu ngồi yên như anh mà giờ chỉ được ru rú ở một chỗ như thế này, chẳng phải là sắp chán chết rồi sao!
“Mau lên, anh cứ chờ thêm đi.” Trong lòng Tô Lam cũng rất dằn vặt, cô đã đồng ý với Quan Triều Viễn là hiện tại không được nói cho Mục Nhiễm Tranh.
“Vậy thì tốt quá, mấy ngày này cô hãy nói với chú ấy mau chóng thả tôi ra!”
Tô Lam mỉm cười với vẻ hiểu ý rồi dẫn người giúp việc rời đi, sau khi ra khỏi cửa, cô lập tức thở dài một hơi.
Khi Mục Nhiễm Tranh bước ra khỏi căn phòng này cũng chính là lúc anh chính thức bước tới nấm mồ hôn nhân của mình.
Đến lúc đó, có lẽ anh càng bằng lòng ở trong căn phòng này hơn.
Một tuần sau, tại sân bay.
Chốn sân bay người đến người đi được bao phủ trong bầu không khí chia ly, có cặp đôi chia xa trong tâm trạng lưu luyến, cũng có người thân nước mắt nhạt nhòa, còn có bạn bè đang ôm nhau.
Một vệ sĩ đang kéo hành lý, trong tay Lê Thấm Thấm cũng kéo một chiếc vali, trên người cô còn đeo ba lô.
Lê Hán Giang và Quan Ly đứng phía sau cô, Quan Ly còn dắt theo con trai mình là Lê Tuấn Kiệt.
Cảnh chia ly dù ít dù nhiều cũng mang lại cảm giác xúc động.
“Bố, dì Lam, mọi người trở về đi.” Lê Thấm Thấm chuẩn bị lên máy bay, cần ký gửi hành lý.
Đến khi con gái chính thức phải rời đi, Lê Hán Giang cảm thấy rất khó chịu, lần này cô đi, ít nhất cũng phải kéo dài nửa năm hay một năm.
Nhưng Lê Hán Giang vẫn cố nén những giọt nước mắt sắp rơi, gương mặt vẫn nghiêm nghị như cũ.
“Đến bên đó sẽ có người cứu con, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong, sau khi qua đó thì chăm chỉ học hành, đừng làm bố mất mặt nữa!”
Quan Ly vội vàng đập lên cánh tay Lê Hán Giang, “Ông nhìn ông mà xem, lần này Thấm Thấm đi không biết khi nào mới trở lại, ông không thể nói mấy câu dễ nghe được à?”
Lê Hán Giang thở dài, quay mặt đi không nói gì nữa.
Quan Ly cầm tay Lê Thấm Thấm và khẽ vỗ, “Cần tiền thì cứ gọi điện thoại cho bố cháu hoặc dì cũng được, sang bên đó có chịu uất ức thì nhất định đừng chịu đựng, phải nhớ nói về nhà, thiếu gì thì cũng đừng cố miễn cưỡng.”
Lê Thấm Thấm nở một nụ cười gượng gạo, “Tôi đã lớn như vậy rồi, mọi người không cần lo lắng đâu, mau trở về đi.”
Rốt cuộc cũng phải nói lời từ biệt, Lê Thấm Thấm kéo vali cùng vệ sĩ đi ký gửi hành lý, sau khi ký gửi xong thì cô chuẩn bị lên máy bay.
Chương 1785

Vào giây phút Lê Thấm Thấm xoay người rời đi, cuối cùng Lê Hán Giang cũng rơi nước mắt, đây là lần đầu tiên Lê Thấm Thấm rời xa ông ta.

Ba người trở về nhà.

Lê Thấm Thấm đứng ở sân bay tấp nập, nhìn người đến người đi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác phiền muộn.

Có lẽ qua một thời gian nữa là Mục Nhiễm Tranh kết hôn rồi nhỉ?

Hai người họ được coi là gì? Bạn bè ư? Nhưng cô phải rời xa nơi này mà anh lại không thể đến tiễn.

“Cô cả, sắp lên máy bay rồi, chúng ta đi thôi.” Vệ sĩ đi tới nhắc nhở.

Lê Thấm Thấm đi theo vệ sĩ cùng lên máy bay, sau khi tìm được chỗ ngồi của khoang hạng nhất thì ngồi xuống.

Tôi qua trong lúc thu dọn hành lý, cô đã tìm rất lâu, luôn hi vọng có thể tìm được một ít đồ vật liên quan đến Mục Nhiễm Tranh, mang theo bên mình cũng có cái để nhớ đến.

Nhưng tiếc là cô không tìm thấy gì cả.

Có lẽ có một số người qua đường vội vã, ngoài chút kỷ niệm ra thì chẳng để lại gì nữa.

Máy bay lao lên bầu trời, Lê Thấm Thấm nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ, nhìn thành phố cách mình ngày càng xa.

Tạm biệt, người nhà của tôi.

Tạm biệt, Mục Nhiễm Tranh.

Ở hoa viên Crystal, Mục Nhiễm Tranh hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, anh không biết Lê Thấm Thấm đã ra nước ngoài, càng không biết mình sắp bị ép phải kết hôn với Phương Đóa.

Anh vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng và mong đợi rằng Quan Triều Viễn sắp thả mình ra.

Sau khi bộ vest được sửa xong, hai người giúp việc lại đưa tới.

Mục Nhiễm Tranh mặc bộ vest vào và soi gương, lần này kích thước rất vừa người.

“Kích thước vừa vặn, không cần phải sửa nữa.”

“Cậu Mục mặc vest quả thực rất đẹp trai, nhất định sẽ càng có phong thái hơn trong buổi hôn lễ.”

Một người giúp việc trẻ tuổi không nhịn được mà liên tục khen ngợi.

Người giúp việc lớn tuổi hơn một chút vội vàng ra hiệu bằng mắt với cô ta.

“Hôn lễ gì? Hôn lễ của ai?” Mục Nhiễm Tranh lập tức trở nên cảnh giác.

Ánh mắt của người giúp việc có vẻ trốn tránh, “Cậu Mục, bộ vest đã vừa rồi, cậu hãy cởi ra đi để chúng tôi lấy lại ạ.”

Cô ta đổi đề tài rõ ràng như vậy, Mục Nhiễm Tranh lập tức cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ.

“Tôi hỏi cô một câu! Hôn lễ của ai!”

Dường như mấy người giúp việc cũng biết mình đã gây ra họa lớn, “Cậu Mục đã không muốn cởi thì cứ mặc đi ạ, vậy ngươi có thể mặc quần áo đi, chúng tôi đi ra ngoài trước.”

Người giúp việc lớn tuổi vội vàng kéo người giúp việc trẻ tuổi ra ngoài.

Điều này khiến Mục Nhiễm Tranh càng cảm thấy kỳ lạ, “Cô có thể quay lại nói rõ cho tôi, rốt cuộc là ai sắp kết hôn?”

Mấy người hầu vội vàng chạy ra ngoài rồi đóng cửa lại, Mục Nhiễm Tranh đứng trước gương nhìn mình đang mặc vest, cảm thấy có chút chán chường.