Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1720




Chương 1720


“Nó thọt một chân vậy thôi chứ rất nghịch, chơi hăng lắm.”


Dường như chú chó con không hề sợ người lạ, nó chơi dưới chân Mục Nhiễm Tranh rất vui vẻ.


“Chỉ có nó dám lại gần tôi, tôi sẽ lấy nó.”


“Anh chọn con khác đi, anh vốn đã không có nhiều thời gian chăm sóc chó rồi, mà nó còn bị thọt nữa, anh lại càng không chăm nổi.”


“Tôi chọn nó!” Mục Nhiễm Tranh bế chú chó con lên.


“Thôi được rồi.”


Dù sao đến khi anh hết kiên nhẫn, không nuôi nổi nữa chắc chắn sẽ gửi lại.


Mục Nhiễm Tranh mang chó con về nhà, nhưng đi vào lại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.


“Mày ở đây chơi một lát nhé.”


Mục Nhiễm Tranh lên lầu, đi vào phòng dành cho khách, cửa phòng đang mở, còn Lê Thấm Thấm thì đang nằm bò ra bàn ngủ thiếp đi.


Mục Nhiễm Tranh rón rén bước tới vốn định doạ cô, nhưng bỗng phát hiện trên bàn có cuốn sổ đang đặt dưới cánh tay Lê Thấm Thấm.


Anh cẩn thận rút cuốn sổ ra.


Đây là một quyển tập vẽ, tất cả đều được vẽ bằng tay.


Những bức tranh vẽ tay này đều rất có ý nghĩa, hầu như mỗi bức đều có một số triết lý, thỉnh thoảng còn có một vài câu chuyện ngắn.


Mục Nhiễm Tranh lật từ trang đầu tiên đến trang cuối cùng.


Lê Thấm Thấm dụi mắt tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh về rồi à?”


“Những bức tranh này đều do cô vẽ?”


“Nếu không thì ai?”


“Không ngờ cô còn biết vẽ đấy!”


“Tôi rất đa tài đấy, tôi biết nhiều thứ lắm!” Đôi mắt Lê Thấm Thấm còn đang ngái ngủ, khuôn mặt cô đầy vẻ tự hào.


“Cô biết chơi piano, khiêu vũ, vẽ tranh, cô còn biết gì nữa?”


Mục Nhiễm Tranh chợt phát hiện không phải Lê Thấm Thấm không có ưu điểm, mà chính xác là cô có rất nhiều ưu điểm.


“Tôi học khá nhiều loại nhạc cụ, nhưng cũng quên kha khá rồi.”


“Tôi có một cô em gái học ở Học viện Mỹ thuật, cô vẽ rất đẹp, sao không phát triển trong lĩnh vực này?”


Lê Thấm Thấm dẩu môi: “Trước đây mẹ tôi là dân khiêu vũ nhưng sau này bị thương ở chân nên bà không nhảy nữa, ở nhà làm một người vợ đúng nghĩa. Bà đặt tất cả tâm tư vào tôi, đăng ký cho tôi tham gia rất nhiều lớp học, sau khi mẹ qua đời tôi cũng không còn đến lớp học vẽ nữa.”


Mục Nhiễm Tranh đột nhiên nghe thấy tiếng chó sủa dưới lầu: “Thôi chết, quên mất nó rồi!”


Mục Nhiễm Tranh vội vội vàng vàng chạy xuống, không biết sao chó con lại chui được vào thùng rác rồi không tự ra được, rác rơi đầy sàn nhà.


“Nhóc con à, tự biết mình bị thọt mà vẫn còn nghịch như vậy!”