Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1709




Chương 1709


Mục Nhiễm Tranh rất đau đầu, anh thật sự rất không muốn quan tâm đến Lê Thấm Thấm nhưng dù sao cũng quen biết, anh cũng không thể nhìn cô tiếp tục sống lang thang đầu đường được đúng không?


Cô là một cô gái hai mươi tuổi, tay trói gà còn không chặt, lỡ gặp phải tên lưu manh nào thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.


Mục Nhiễm Tranh lập tức cầm chìa khoá xe đuổi theo ra ngoài: “Cô đi đâu?”


“Tôi không biết! Khi nào có tiền tôi cũng sẽ mời anh ăn mỳ, tôi là người có ơn tất báo!”


“Bây giờ ăn cơm cũng là một vấn đề khó khăn, chờ đến khi nào cô mới có tiền chứ?” Mục Nhiễm Tranh không khỏi bật cười.


Lê Thấm Thấm cảm thấy mình bị chế giễu, lập tức dừng lại trừng mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh.


“Sẽ có ngày tôi khiến tất cả những người coi thường tôi phải ngạc nhiên!”


“Được, được, được, cô có bản lĩnh, cô giỏi, nhưng bây giờ ít nhất cô cũng nên tìm một chỗ dừng chân đã chứ, cô cứ ở trên đường thế này quá nguy hiểm!”


“Nguy hiểm hay không cũng không cần anh lo!”


“Còn lâu tôi mới thèm lo cho cô!”


Mục Nhiễm Tranh phát hiện trong nhà có một cô gái xấu tính thế này thật sự rất đau đầu, anh bắt đầu thấy thông cảm cho Lê Hán Giang một cách không thể giải thích được.


Nhưng anh vẫn đuổi theo Lê Thấm Thấm: “Thế này đi, cô có thể ở tạm chỗ tôi trước, chung cư tôi bây giờ cũng chỉ có mình tôi ở.”


Lúc này Lê Thấm Thấm mới dừng bước: “Anh bảo tôi đến chỗ anh ở?”


“Dù sao cũng tốt hơn ở ngoài đường dãi gió dầm sương đúng không? Nơi tôi ở là chung cư cao cấp, khi nào cô quyết định đi đâu thì dọn khỏi chỗ của tôi cũng được.”


Mục Nhiễm Tranh cũng không biết dây thần kinh nào của mình đặt không đúng chỗ, không ngờ lại mời cô về nhà mình.


Cứ vậy, Lê Thấm Thấm được Mục Nhiễm Tranh đưa về căn hộ của anh.


Khi mở cửa, Mục Nhiễm Tranh đã đánh tiếng trước.


“Tôi sống một mình ở đây nên nhà hơi bừa bộn.”


Lê Thấm Thấm bước vào cùng Mục Nhiễm Tranh, quan sát ngôi nhà.


“Rất ổn mà!”


“Câu đầu tiên mọi người nói khi đến nhà tôi đều là “sao nhà anh bừa như chuồng lợn vậy?”. Sao cô không nói thế?”


“Chuồng lợn thì sao? Chuồng vàng chuồng bạc không bằng chuồng lợn của mình! Tôi cảm thấy thế này rất ổn. Phòng tôi cũng rất bừa, người khác dọn dẹp phòng tôi xong tôi tìm mãi không thấy đồ đâu, nhìn phòng tôi bừa vậy thôi chứ tôi muốn thứ gì là có thể tìm thấy ngay!”


Mục Nhiễm Tranh đột nhiên búng tay: “Tôi cũng thế!”


“Nhưng tôi nghĩ cô nên tắm trước đi, người cô có mùi hôi rồi đấy!”


Lê Thấm Thấm ngửi người mình, sau đó lập tức cau mày: “Buồn nôn quá!”


Mục Nhiễm Tranh chuẩn bị đồ để tắm cho Lê Thấm Thấm sau đó đẩy cô vào phòng tắm.


Sau khi ra khỏi phòng tắm, Lê Thấm Thấm cảm giác như đã trở thành một người khác, cô ném bộ quần áo mình mặc lúc đến vào thùng rác.


“Sao cô lại vứt quần áo đi?”