Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1616-1626




Chương 1616

Quan Triều Viễn đi được một tháng, công việc ở tập đoàn chồng chất thành đống, anh lại bước vào trạng thái bận rộn điên cuồng.

Tô Lam cũng đã nghỉ ngơi một thời gian dài rồi, cũng bắt đầu chuyên tâm vào công việc. Tuy cô có Quan Triều Viễn, mỗi năm chỉ quay một bộ phim, nhưng cộng thêm các hoạt động quảng bá, đại diện thương hiệu và thông báo gì đó nữa, bình thường cũng hơi bận một chút.

Cuối tuần này Tô Lam ngủ thêm một giờ trên giường, lúc dậy thì Quan Triều Viễn đã đến công ty rồi.

Cô chỉnh trang lại rồi đi vào phòng ăn chuẩn bị dùng bữa sáng thì tình cờ gặp Lý Như Kiều.

“Chị Tô Lam, chị cũng vừa mới ngủ dậy à?”

“Ừ, thật trùng hợp! Ngày nào cô cũng dậy muộn thế à?” Tô Lam trêu đùa hỏi.

Lý Như Kiều xấu hổ gãi đầu, “Dù sao em dậy cũng không có việc gì làm, dứt khoát nằm trên giường vậy.”

“Chúng ta cùng ăn sáng đi.”

“Được!” Lý Như Kiều ngồi đối diện với Tô Lam, người giúp việc bưng bữa sáng lên bàn.

Bữa sáng hôm nay là quẩy và sữa đậu nành.

“Ở nước ngoài sao có thể thấy mấy món này được, bây giờ nghĩ lại thật gần gũi.”

Tô Lam cảm khái.

“Tôi chưa đi nước ngoài, ở nước ngoài có vui không? Người nước ngoài không ăn quẩy và sữa đậu nành sao?” Lý Như Kiều vừa nói vừa cầm một chiếc quẩy lên, khi chuẩn bị bỏ vào miệng thì đột nhiên thấy buồn nôn, nhanh chóng đặt chiếc quẩy xuống.

“Sao vậy cô Lý?”

Ngay khi Lý Như Kiều định nói, cô ta lại buồn nôn, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

Tô Lam cũng vội vàng đặt thức ăn trên tay xuống, đi đến nhà vệ sinh gõ cửa.

“Cô Lý, cô không sao chứ?”

Bên trong truyền ra tiếng nôn mửa, một lúc sau, Lý Như Kiều bước ra khỏi nhà vệ sinh, trên mặt hiện vẻ hối lỗi.

“Xin lỗi, hai ngày nay dạ dày tôi luôn cảm thấy khó chịu.”

Tô Lam đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng Lý Như Kiều là một cô gái mới hai mươi tuổi, cô cũng không tiện hỏi thẳng.

Hai người trở lại bàn ăn.

“Cô Lý, gần đây có phải cô không ăn được đồ dầu mỡ không, hay là tôi bảo nhà bếp đổi cho cô mấy món thanh đạm? Nấu chút vằn thắn được không?”

“Được ạ được ạ.”

“Tôi nấu cho cô vậy.”

Tô Lam đích thân xuống bếp nấu một bát vằn thắn nhỏ cho Lý Như Kiều, đồng thời lấy một ít cam trong bếp đặt lên bàn.

“Cam này không tệ, cô ăn thử đi.”

Lý Như Kiều trực tiếp cầm một miếng đã bóc vỏ nhét vào trong miệng, hơi lạnh, còn chua chua ngọt ngọt, vô cùng thoải mái.

“Ngon quá!”

“Nếu thấy ngon thì cô ăn nhiều vào, cam này hơi chua, tôi không thích ăn.”
Chương 1617
“Chua à? Tôi thấy rất vừa miệng!” Lý Như Kiều ăn rất ngon lành.
“Cô Lý, cô buồn nôn mấy ngày rồi? Nếu như cảm thấy không khỏe thì đừng kéo dài, đừng cho rằng mình còn trẻ mà tùy ý phung phí sức khỏe của mình.” Tô Lam vừa ăn vừa nói.
“Đã mấy ngày rồi, có lẽ là do chuyển mùa, khẩu vị không tốt, cộng thêm đồ ăn hơi dầu mỡ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?”
Lý Như Kiều vừa nhìn Tô Lam vừa bóc cam.
“Như vậy thì cũng không nghiêm trọng lắm đâu, ngoài buồn nôn vào buổi sáng còn có triệu chứng nào khác không?” Tô Lam giả vờ thản nhiên hỏi.
“Hừm…” Lý Như Kiều vừa ăn cam vừa suy nghĩ, “Tôi luôn cảm thấy buồn ngủ, buổi sáng dậy rất muộn, buổi trưa vẫn còn phải ngủ trưa nữa, luôn cảm thấy mệt mỏi, không có tinh thần.”
“Vậy thì… cô Lý, kỳ kinh nguyệt lẫn trước của cô là khi nào?”
Con ngươi của Lý Như Kiều đảo qua đảo lại.
“Tôi không nhớ, tôi không bao giờ nhớ, chu kỳ kinh nguyệt của tôi cũng không chính xác, lần nào đến tôi mới đối phó. Tôi nhớ rồi, trong thời gian hai người đi hưởng trăng mật đều không có, không đúng không đúng, hình như kể từ khi tôi đến đây ở thì chưa có lần nào.”
Vậy chẳng phải là một tháng rồi sao?
Cô gái Lý Như Kiều này lớn lên giữa đám đàn ông, đương nhiên Giản Ngọc không thể dạy cô ta về phương diện này được, sợ rằng thậm chí cô ta còn không biết kinh nguyệt không đều là như thế nào, càng không biết phải nhớ chu kỳ kinh nguyệt của mình.
“Cô Lý, hôm nay tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao, cô yên tâm đi, là bệnh viện riêng của nhà chúng tôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lý Như Kiều trợn mắt nhìn Tô Lam, “Chị Tô Lam, sẽ không nghiêm trọng chứ?”
“Không phải, kiểm tra cho yên tâm thôi, cô là khách của nhà chúng tôi, nếu như sức khỏe của cô không tốt thì đương nhiên tôi phải đưa cô đi kiểm tra rồi. Đây cũng là chịu trách nhiệm với anh mà.”
“Ồ, là vậy à, được thôi!”
Vào buổi chiều, Tô Lam đưa Lý Như Kiều đến bệnh viện Q.M và nhờ Chung Vũ Lăng khám cho cô ta.
Lý Như Kiều nhìn xung quanh bên ngoài, Tô Lam đi theo Chung Vũ Lăng đến phòng làm việc.
“Bác sĩ Chung, sao rồi?”
“Thưa mợ, cô gái này là gì của mợ?”
Tô Lam vội vàng cười, “Là một người bạn rất tốt của tôi, bác sĩ Chung, bà cứ nói đi không sao đâu.”
“Cô gái này vừa tròn hai mươi tuổi, đang mang thai, hơn nữa đã gần hai tháng rồi.”
Quả nhiên Tô Lam đã đoán đúng rồi.
Tô Lam nói với Chung Vũ Lăng tất cả những gì đã xảy ra và dặn bà ta không được nói với bất kỳ ai.
“Vừa uống rượu vừa uống thuốc? Thật hoang đường, trong tình huống như vậy nên tránh thai!” Chung Vũ Lăng cũng giật mình.
“Đúng vậy, bác sĩ Chung, trong tình huống như vậy đứa trẻ này có thể sinh ra được không?”
Lúc này Tô Lam nhận ra rằng kế hoạch hôm đó của Quan Triều Viễn đúng là một sai lầm lớn!
Chương 1618
Chung Vũ Lăng thở dài, “Điều này thực sự khó nói, đều có một tỷ lệ thai nhi dị dạng nhất định. Trong trường hợp này, chúng tôi thường để người mẹ tự lựa chọn.”
Lần này Tô Lam đau đầu rồi, Lý Như Kiều mới hai mươi tuổi, trong mắt cô vẫn là một đứa trẻ.
“Một số phụ nữ mang thai sinh con ra không có vấn đề gì, nhưng cũng có một số có vấn đề, điều này thật khó nói. Theo như hiện tại, các chỉ số của đứa trẻ này đều rất khỏe mạnh. Nhưng bây giờ không nhìn ra được vấn đề gì không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có vấn đề, cho dù mỗi lần khám thai đứa bé đều không có vấn đề cũng không có nghĩa là sau khi sinh ra cũng không có vấn đề.”
Chung Vũ Lăng nói với Tô Lam tất cả tình hình.
“Mợ chủ, đứa trẻ này còn quá nhỏ, nếu như chỉ là bạn của mợ thì mợ vẫn nên nói với người nhà của cô ấy đi.”
“Được, tôi sẽ làm vậy, bà làm việc đi, tôi đi trước đây.”
Ngay khi Tô Lam bước ra, Lý Như Kiều đã vội vàng đi tới.
“Chị Tô Lam, tôi có sao không?”
Tô Lam chỉ có thể cười với cô ta, “Không có gì nghiêm trọng, chúng ta về nhà nói chuyện đi.”
“Như vậy thì tốt rồi.” Lý Như Kiều yên tâm rồi, chỉ cần cô ta không bị bệnh thì sao cũng được.
Về đến nhà, Tô Lam đến phòng của Lý Như Kiều, nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
Ban đầu cô định sau khi bàn bạc với Quan Triều Viễn rồi mới tìm Lý Như Kiều, nhưng cô cảm thấy Lý Như Kiều nên là người đầu tiên biết về việc cô ta mang thai.
“Chị Tô Lam, chị sao vậy? Hình như chị đang có tâm sự.”
Tô Lam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt non nớt của Lý Như Kiều.
“Cô Lý…”
“Ôi, chị Tô Lam, đừng luôn gọi tôi là cô Lý cô Lý nữa, họ đều gọi tôi là Ớt Nhỏ, chị cũng có thể gọi tôi như vậy.”
“Ớt Nhỏ? Cái tên này rất hay.”
“Hi hi, hay đúng không? Là Đại ca đặt cho tôi đó.”
“Ớt Nhỏ, cô… có thai rồi.” Tô Lam vẫn nói ra.
“Chị nói cái gì?” Lúc đầu Lý Như Kiều không nghe rõ.
“Tôi nói cô có thai rồi.”
“Cái gì? Tôi có thai?” Lý Như Kiều mở to hai mắt, không thể tin được.
“Đây là kết quả xét nghiệm của cô.” Tô Lam lấy kết quả xét nghiệm từ trong túi xách ra đưa cho Lý Như Kiều, “Mang thai được bảy tuần, nguyên nhân lúc trước cô cảm thấy buồn nôn và buồn ngủ là do cô đã mang thai.”
Lý Như Kiều nhìn tờ kết quả xét nghiệm, cô ta cũng không hiểu, liền sờ bụng mình và nhìn Tô Lam, “Bây giờ trong bụng tôi có em bé à?”
“Đúng vậy, trong bụng cô có em bé.”
“Là con của đại ca, con của tôi và đại ca à?”
“Đúng vậy.”
Lý Như Kiều cúi đầu nhìn chằm chằm bụng của mình, tựa như có thể nhìn thấy một sinh mệnh nhỏ bên trong vậy.
“Thật quá thần kỳ, trong bụng tôi lại có em bé!”
hương 1619

“Ớt Nhỏ, nếu nam nữ quan hệ thì sẽ có khả năng mang thai nhất định. Đây là quy luật tự nhiên, không ai nói cho cô biết đúng không?”

“Ai nói với tôi điều này chứ? Thật là thú vị, như vậy là có em bé à! Nhưng sau này liệu bụng tôi có ngày càng to lên không?”

“Sẽ như vậy, bây giờ là giai đoạn phát triển quan trọng của em bé, cô không thể chạy nhảy lung tung được nữa, đợi đến khi gần được bốn tháng cô liền có thể cảm nhận được em bé đạp vào bụng cô. Mang thai mười tháng là cô có thể gặp em bé rồi.”

“Phải lâu như vậy sao? Vậy không phải là phải mang theo em bé cả một năm trời sao, lúc nào cũng phải ngoan ngoãn ở yên một chỗ?” Lý Như Kiều bĩu môi không vui.

“Tất nhiên rồi, bây giờ cô là phụ nữ đang mang thai, phải đặc biệt chú ý đến sức khỏe của mình, nếu cảm thấy chỗ nào không thoải mái cũng phải nói cho tôi biết.”

“Được rồi.”

“Còn có một việc nữa…” Tô Lam vẫn chưa nói ra điều quan trọng nhất.

“Còn gì nữa? Phải rồi, em bé trong bụng tôi là trai hay gái?”

“Bây giờ vẫn chưa nhìn ra được.”

“Chị Tô Lam, chị còn điều gì muốn nói à?” Lý Như Kiều cứ nhìn chằm chằm vào bụng mình.

“Ớt Nhỏ, lần cô và anh trai tôi lên giường đó, hôm đó anh ấy uống say, chồng tôi còn cho anh ấy uống thuốc, cô còn nhớ chứ?”

Lý Như Kiều hưng phấn gật đầu, “Tôi nhớ chứ! Đương nhiên là nhớ rồi, nếu không có anh Quan thì tôi và đại ca sẽ không lên giường được, đêm đó tôi và đại ca đã làm ba lần đó!”

Tô Lam cười ngượng ngùng, đứa trẻ này thật sự là gì cũng nói, còn nói cho người khác biết loại chuyện này chứ.

Tô Lam nắm lấy cổ tay của Lý Như Kiều, “Cô nghe tôi nói xong đã được không?”

“Chị nói đi!”

“Về nguyên tắc, nếu hai người muốn sinh con thì cần chuẩn bị rất nhiều, ví dụ như điều dưỡng cơ thể, đàn ông phải bỏ thuốc lá và rượu bia, còn phụ nữ phải chăm sóc cơ thể của mình một cách tốt nhất.”

Lý Như Kiều nghiêm túc lắng nghe, hình như những điều này không liên quan gì đến mình.

“Tối hôm đó đã uống rượu còn dùng thuốc nữa, trong tình huống đó mà mang thai thì có thể sẽ không được khỏe mạnh.”

Tô Lam biết rằng điều này có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng cô phải nói cho Lý Như Kiều biết sự thật.

“Vậy con tôi là một đứa bé không khỏe mạnh sao? Không sao đâu, tôi sẽ nuôi nó thật tốt, nuôi nó trở nên béo trắng là được rồi?”

“Không phải vậy đâu, bây giờ em bé trong bụng cô vẫn chưa phát triển thành hình, nó có thể bị dị dạng.”

Tuy Lý Như Kiều chưa từng đi học nhưng cô ta vẫn hiểu hai từ ‘dị dạng’ nghĩa là gì.

“Ý của chị là đứa bé trong bụng tôi thiếu tay chân sao?”

“Không chắc chắn được, chỉ nói là có khả năng này, bác sĩ nói là giao quyền lựa chọn cho cô, để cô quyết định xem rốt cuộc có cần đứa bé này không.”

Tô Lam cuối cùng cũng nói rõ ra rồi, Lý Như Kiều hơi sững sờ, cô ta cẩn thận cân nhắc.

“Nếu tôi không cần đứa bé này thì nó sẽ đi đâu?”
Chương 1620

“Bác sĩ sẽ phẫu thuật cho cô và lấy nó ra.”

“Nhưng không phải chị nói là nó vẫn chưa phát triển thành hình người sao? Nếu bây giờ lấy ra, chẳng phải đứa bé sẽ…”

Chết sao…

Tô Lam nghiêm túc gật đầu với Lý Như Kiều.

“Vậy không được! Như vậy tôi có khác gì kẻ giết người chứ! Khi bố tôi bán tôi đi ít nhất còn đảm bảo cho cuộc sống của tôi, ông ấy biết rằng người khác còn có thể cho tôi ăn cơm, nhưng tôi là giết chết đứa bé! Tôi còn tàn nhẫn, xấu xa hơn cả bố tôi!”

Lý Như Kiều có chút không biết phải làm sao.

“Không phải như vậy, Ớt Nhỏ, cô nghe tôi nói, nếu đứa bé này thật sự có vấn đề, cô sinh nó ra thì cả đời này nó sẽ phải chịu giày vò đấy, cô đã nghĩ tới vấn đề này chưa?”

Lý Như Kiều cúi đầu và không nói gì.

“Ớt Nhỏ, cô nghĩ kỹ đi, bây giờ vẫn chưa vội đưa ra quyết định.”

Tô Lam vỗ vỗ tay Lý Như Kiều rồi đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ra ngoài, cô phát hiện Lý Như Kiều đang nhìn chằm chằm bụng mình.

Người mẹ nào lại bằng lòng giết con của mình chứ?

Mặc dù bản thân Lý Như Kiều vẫn còn là một đứa trẻ.

Tô Lam trở lại phòng cho trẻ, nhìn hai đứa con trai của mình, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Khi Quan Triều Viễn trở lại, Tô Lam đã nói với Quan Triều Viễn về sự việc này.

“Cô ấy có thai??”

Rõ ràng là Quan Triều Viễn cũng không ngờ rằng trong kế hoạch của mình lại còn có bước này.

“Đúng vậy, đều là chuyện tốt do anh làm! Đứa bé này vừa uống rượu vừa uống thuốc, còn không biết có bình thường hay không nữa.”

Tô Lam không khỏi trách móc Quan Triều Viễn, dù sao chuyện này là do anh gây ra.

Quan Triều Viễn không ngừng sờ cằm, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Chồng à, em nghĩ việc quan trọng nhất của anh lúc này là phải tìm anh Ngọc về càng sớm càng tốt. Dù sao đứa bé này cũng là của hai người họ, Ớt Nhỏ vẫn còn là một đứa trẻ nên cô ấy không quyết định được.”

Quan Triều Viễn dường như không nghe thấy lời nói của Tô Lam.

“Chồng, anh đang nghĩ gì vậy?”

“A, không nghĩ gì, em vừa mới nói cái gì?”

“Em nói là anh phải nhanh chóng tìm anh Ngọc về, đứa bé này cũng là con của anh ấy, để hai người họ cùng nhau quyết định xem giữ hay không.” Tô Lam đành phải nhắc lại một lần nữa.

“Được, anh lập tức tìm anh ấy về.”

Đêm nay trôi qua như vậy, bởi vì trong nhà đột nhiên có thêm một bà bầu nên Tô Lam cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.

Tô Lam cũng đặc biệt dặn nhà bếp nấu một số món ăn bổ dưỡng và chăm sóc cho Lý Như Kiều.

Hai người gặp nhau khi ăn sáng.

“Ớt Nhỏ, cô muốn ăn gì, không muốn ăn gì thì nói thẳng với nhà bếp là được, thời gian đầu khi mang thai khẩu vị sẽ thay đổi rất nhiều, cô cũng không cần ngại đâu.”

Quầng thâm của Lý Như Kiều rất đậm, rõ ràng là đêm qua cô ta ngủ không ngon.
Chương 1621

“Chị Tô Lam, tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi muốn giữ lại đứa bé này, cho dù cơ thể nó có khiếm khuyết thì đó cũng là số mệnh của nó, tôi nên thuận theo tự nhiên, tôi không nên quyết định sự sống chết của nó.”

Khi Lý Như Kiều nói những lời này luôn sờ bụng mình, trên mặt mang nụ cười từ ái.

Những lời này khiến Tô Lam có chút cảm động.

“Tôi còn nhớ rất rõ hồi còn nhỏ khi bố tôi bán tôi đi, ông ấy nói với tôi là con gái à, đây chính là số mệnh của con. Sau này tôi gặp được đại ca, bảo đại ca dẫn tôi theo bên mình, tôi cảm thấy đây chính là số mệnh.”

Lý Như Kiều cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng mình, “Nếu nó đã được định sẵn là sẽ phải chết, vậy thì tôi cũng không thể sinh nó ra được. Nếu như tôi có thể sinh ra được thì đó chính là số mệnh của nó, tôi nhận mệnh, nó cũng phải nhận mệnh.”

Tô Lam không thể tìm ra lý do nào để phản bác, tuy Lý Như Kiều còn là một đứa trẻ, nhưng cô ta nói rất có lý, cô cũng là người theo lý lẽ.

Bây giờ chỉ có thể mong Quan Triều Viễn nhanh chóng tìm được Giản Ngọc, hai người phải thương lượng với nhau.

Đứa bé không thể sinh ra mà không có bố chứ?

“Ớt Nhỏ, đứa bé này là con của anh Ngọc và cô, tôi nghĩ cô nên bàn bạc với anh ấy. Tôi đã bảo chồng tôi giúp cô tìm anh ấy về đây rồi.”

Lý Như Kiều lại thản nhiên cười, “Đứa bé đúng là của hai chúng tôi, nhưng mà nếu như anh ấy không muốn đứa bé này thì tôi sẽ nuôi nó một mình, không sao hết.”

Cũng tức là dù Giản Ngọc có quay lại hay không, Lý Như Kiều vẫn sẽ giữ lại đứa bé này.

Tô Lam không muốn đả kích Lý Như Kiều, nuôi một đứa bé khôn lớn khó khăn như thế nào chứ, Lý Như Kiều giờ còn không có việc làm tử tế, cô ta lấy gì để nuôi con?

Ba ngày trôi qua, Giản Ngọc vẫn không có tin tức gì.

Ngược lại, Quan Triều Viễn đã gửi rất nhiều thuốc bổ cho Lý Như Kiều.

Tô Lam cảm thấy rất yên tâm, biết rằng đứa bé trong bụng Lý Như Kiều là cháu trai nhỏ của mình, vì vậy Quan Triều Viễn rất coi trọng.

Nhưng chuyện này vẫn cần Giản Ngọc biết, nhưng vẫn chưa có tin tức gì của Giản Ngọc.

“Chồng à, vẫn không có tin tức gì của anh Ngọc sao?”

Quan Triều Viễn vừa về Tô Lam không nhịn được mà giục anh.

“Có tin tức anh sẽ nói cho em biết, sao em còn vội hơn người ta thế.”

“Không phải em vội, cái bụng này ấy nói to là to lên ngay, chuyện này không thể kéo dài được, anh cử thêm người đi tìm anh ấy đi.”

“Được được được, anh biết rồi, em đừng lo cho người khác nhiều quá, về giường đợi anh đi.” Quan Triều Viễn nháy mắt với Tô Lỵ.

Tô Lam trở lại giường, một lát sau Quan Triều Viễn đã quay lại.

“Cục cưng của anh đã đợi rất lâu rồi đúng không?” Quan Triều Viễn tắt đèn liền chui vào chăn bắt đầu làm những việc xấu hổ.

Sáng hôm sau Quan Triều Viễn lên xe.

“Sếp Quan, chúng ta đi thẳng đến công ty sao?” Lái xe hỏi.

“Đến bệnh viện Q.M trước.”

“Vâng.”
Chương 1622

Lái xe lập tức nổ máy chở Quan Triều Viễn đến bệnh viện Q.M.

Quan Triều Viễn đi thẳng đến văn phòng của Chung Vũ Lăng.

“Bà kiểm tra cho Lý Như Kiều đúng không?”

Quan Triều Viễn đoán rằng Tô Lam rất tin tưởng Chung Vũ Lăng, vì vậy việc kiểm tra của Lý Như Kiều chắc là giao cho Chung Vũ Lăng.

Chung Vũ Lăng gật đầu, “Vâng, Sếp Quan, có vấn đề gì sao?”

“Không có vấn đề gì, chỉ muốn hỏi bà xem đứa bé trong bụng cô ấy là trai hay gái?”

Chung Vũ Lăng sửng sốt một chút, chuyện này hình như không liên quan đến Quan Triều Viễn nhỉ?

“Sếp Quan, sao anh lại hỏi chuyện này?”

“Bà chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi là được.”

“Cô gái này mang thai chưa đầy hai tháng, hiện tại không có cách nào phân biệt được giới tính của thai nhi.” Chung Vũ Lăng chỉ đành thành thật trả lời.

“Vậy thì khi nào có thể biết được giới tính của thai nhi?”

“Qua hai tháng nữa.”

“Là như vậy…” Xem ra anh hơi vội vàng rồi, “Bà phải chăm sóc cho cô ấy, đứa bé này không được có bất kỳ sơ xuất nào.”

Quan Triều Viễn giống như đã ra lệnh, Chung Vũ Lăng nhớ rằng ngay cả khi Tô Lam mang thai, Quan Triều Viễn dường như cũng không ra lệnh cho bà ta như vậy. Chẳng lẽ đứa trẻ này là…

“Bây giờ bà phụ trách sắp xếp toàn bộ việc cô ấy nên ăn gì tốt cho đứa bé trong bụng.”

“Bảo đảm an toàn cho người mẹ và thai nhi là chức trách của tôi, nhưng mà Sếp Quan, lẽ nào mợ chủ không nói cho cậu biết đứa bé này có thể sẽ có vấn đề về sức khỏe sao?”

“Chẳng phải bây giờ nó không có bất kỳ vấn đề gì về sức khỏe sao? Có rồi nói sau! Còn nữa, không được nói với mợ chủ chuyện tôi đã từng đến đây.”

Mặc dù Chung Vũ Lăng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng Quan Triều Viễn là chủ của bệnh viện này, bà ta cũng không thể nói gì.

“Vâng, Sếp Quan.”

“Tôi biết bà và cô ấy có quan hệ rất tốt, nhưng tôi nói cho bà biết, bà phải nhớ rõ rằng ai mới là ông chủ của bà, nếu tôi muốn đối phó với bà thì có cả trăm cách.” Quan Triều Viễn uy hiếp.

“Sếp Quan cứ yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu.” Chung Vũ Lăng chỉ có thể thỏa hiệp.

Quan Triều Viễn rời khỏi bệnh viện, không phải Tô Lam vẫn luôn muốn có con gái sao? Nếu Lý Như Kiều vừa hay mang thai một đứa con gái, cô vừa hay có thể để đứa bé này bên cạnh.

Hơn nữa, con của Lý Như Kiều mang dòng máu của Giản Ngọc, cũng coi như máu thịt của nhà họ Quan, hợp tình hợp lý!

Thật ra anh hoàn toàn không tìm Giản Ngọc, nếu Giản Ngọc quay lại và anh ta ở bên Lý Như Kiều, anh sẽ không thể giành đứa bé này được.

Anh nhất định phải giành lấy đứa trẻ này.

Lại ba ngày nữa trôi qua, vẫn không có tin tức của Giản Ngọc.

Tô Lam vô cùng lo lắng, nếu không thể giữ lại đứa bé này thì chắc chắn phải đưa ra quyết định từ ba tháng trước, trông cái thai của Lý Như Kiều cũng được hai tháng rồi.

Sao gần đây hiệu suất làm việc của Quan Triều Viễn lại kém như vậy nhỉ?
Chương 1623

“Mợ chủ, đây là hoa hôm nay gửi tới. Mợ xem đi, đẹp thật, lần đầu tiên tôi thấy hoa hồng xanh lá đấy.”

Người giúp việc cắm hoa xong rồi đặt lên bàn.

“Đúng là rất đẹp.”

Hoa hồng xanh!

Phải rồi, cô nhớ rất lâu trước đây Giản Ngọc từng đưa cho cô một cái túi gấm, nếu muốn tìm anh ấy thì mở cái túi gấm này ra!

Lúc đó Giản Ngọc luôn miệng nói Quan Triều Viễn là ma cà rồng, Tô Lam hoàn toàn không tin cho nên cũng chẳng xem trọng chuyện cái túi gấm.

Nói không chừng cái túi gấm này thật sự có thể tìm được anh ấy!

Tô Lam bắt đầu lục tung hết lên để tìm đồ, đã lâu lắm rồi nên cô thật sự không nhớ mình để ở đâu.

Lê Hoa bế Tam Tam đi tới: “Mợ chủ, mợ đang tìm gì thế? Mất đồ gì sao?”

Nhìn đống lộn xộn trong phòng ngủ, Lê Hoa cũng giật mình.

Thấy Lê Hoa, Tô Lam lập tức đứng lên.

“Lê Hoa, cô đến đúng lúc lắm, tôi hỏi cô, cô có từng thấy một cái túi gấm không?”

“Túi gấm là cái gì?” Lê Hoa nghiêng đầu nhìn Tô Lam.

“Là…” Trong đầu Tô Lam hoàn toàn không có thứ này, cô chỉ nhớ Giản Ngọc từng đưa cho cô nhưng nó trông thế nào thì cô hoàn toàn không để ý.

“Ai da, tôi cũng không nói rõ được, đã lâu lắm rồi!”

“Mợ nhớ nó xuất hiện lúc nào không?”

“Lúc… chắc chắn là trước khi tôi có thai.”

Cô nhớ lúc đó chắc là lúc cô với Quan Triều Viễn chuẩn bị mang thai, Giản Ngọc cứ nói Quan Triều Viễn là ma cà rồng.

Cũng là sau đó cô phát hiện Quan Triều Viễn thật sự là ma cà rồng nên cô mới từ bỏ chuẩn bị mang thai.

Lê Hoa bỗng bật cười: “Trước khi có thai chẳng phải chúng ta ở bên kia sao? Vẫn chưa chuyển đến đây, mợ chủ, mợ quên là mợ sinh cậu chủ nhỏ rồi mới chuyển đến đây à.”

Tô Lam vỗ trán mình: “Ừ nhỉ, cái đầu này của tôi!”

Chắc chắn cái túi gấm đó đã để lại lúc ở bên kia, cô ở đây tìm cũng vô ích.

“Một lần mang thai ngốc ba năm, mợ chủ, câu này không sai chút nào.”

“Không được, tôi phải tranh thủ sang đó một chuyến, cô cho người dọn dẹp ở đây đi.”

Tô Lam để lại câu này rồi lập tức ra ngoài, ngồi xe về biệt thự trước đây ở với Quan Triều Viễn.

Trước khi sinh Tam Tam cô nằm viện ba tháng, sinh Tam Tam xong thì từ bệnh viện về thẳng hoa viên Crystal. Lúc đó sức khỏe cô không tốt nên cũng không quan tâm đến việc chuyển nhà, cảm thấy cũng không có đồ gì quan trọng.

Nhưng khoảng thời gian trước lúc cô với Quan Triều Viễn kết hôn đã đến đây rước dâu khiến ở đây rối tung cả lên, cũng không biết đồ có còn đó không.

Vừa vào cửa, trong nhà tràn ngập mùi ăn mừng.

Trên bàn vẫn còn trái cây vẫn chưa ăn xong đã khô và nổi mốc, tổ chức xong đám cưới ở đây cũng không có ai dọn dẹp.
Chương 1624

Tô Lam không quan tâm nhiều mà đi thẳng lên lầu, trong phòng ngủ càng lộn xộn hơn.

Cô lục tung hết lên, cuối cùng tìm thấy cái túi gấm đó trong khe giường.

Cô nhanh chóng mở túi gấm ra, bên trong có một mảnh giấy.

Bên trên mảnh giấy viết một số điện thoại.

Đây chắc là số điện thoại của Giản Ngọc rồi, mỗi khi Giản Ngọc đi ra ngoài thì số điện thoại trước đó của anh ấy luôn trong trạng thái tắt máy hoặc là ngừng hoạt động.

Nhưng một người sao có thể không cần điện thoại được chứ?

Thì ra Giản Ngọc có một số điện thoại dự phòng.

Tô Lam nhanh chóng gọi vào số điện thoại này, điện thoại thật sự gọi được.

“Tút… tút… tút…”

Vài tiếng vang lên, nhưng không có ai nghe máy.

Tô Lam sốt ruột đến giậm chân, chắc không phải số này đã không dùng nữa đấy chứ? Hay là có ai đã mua lại số điện thoại này rồi.

Giản Ngọc vẫn không nghe điện thoại.

Tô Lam chỉ đành lưu lại số điện thoại sai, sau đó gửi đi một tin nhắn.

“Anh, nhận được tin thì về ngay, Ớt Nhỏ có thai rồi.”

Còn nước thì còn tát vậy, nếu đối phương thật sự là Giản Ngọc vậy thì tốt quá, còn nếu đối phương không phải thì xem như tin nhắn này là một tin nhắn rác.

Tô Lam lại gọi thêm mấy lần nữa, sau đó điện thoại tắt máy, cô bất lực quay về nhà.

Quan Triều Viễn đã về rồi, đang ở trong phòng em bé trông Tam Tam và Tiểu Thất.

“Em đi đâu vậy?” Quan Triều Viễn tò mò hỏi, bình thường lúc anh về thì Tô Lam đã ở nhà rồi.

“Không có gì, đến nhà trước kia của chúng ta xem thử thôi.”

“Có phải em chê hai đứa nhỏ trong nhà phiền quá không? Nếu em muốn thì chúng ta về bên đó mấy ngày nhé?”

Được trải qua thế giới hai người vài ngày, anh vui còn gì bằng.

“Là anh chê hai đứa nhỏ trong nhà phiền quá đúng không?” Tô Lam đi tới bên cạnh hai đứa nhóc.

Quan Triều Viễn ‘hừ’ một tiếng không nói gì.

“Sao vẫn chưa có tung tích gì về Giản Ngọc?”

“Anh đã cho người đi tìm rồi, tìm không được thì trách anh sao?”

“Anh nói xem anh ấy có thể đi đâu chứ? Ngay cả anh cũng không tìm được anh ấy, anh ấy giỏi trốn thật đấy!”

Vừa dứt lời, hai người nghe ‘choảng’ một tiếng, sau đó thì nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ con.

Hai người cùng nhìn về phía phát ra tiếng, dưới chân Tam Tam là những mảnh vỡ thủy tinh!

Cậu nhóc ném vỡ tách trà trên bàn.

Tô Lam vội chạy lại bế Tam Tam đặt lên giường, để người giúp việc đến dọn dẹp.

Cô kiểm tra xem Tam Tam có bị thương không.

“Em xem thằng bé cười vui như thế, sao có thể bị thương được chứ?” Quan Triều Viễn ở bên cạnh không nhịn được cà khịa.
Chương 1625

“Tam Tam, sao con nghịch vậy, bàn cao thế mà! Con biết đi rồi, có thể chạy lung tung nên ném đồ đạc khắp nơi có phải không!”

Tô Lam vừa nói vừa chọc vào ngực Tam Tam, Tam Tam cười càng vui vẻ hơn.

“Con còn cười, phải đánh mông mới được, ngày nào cũng chỉ biết gây chuyện!”

“Nào nào nào, để anh đánh, em cẩn thận đau tay đấy.” Quan Triều Viễn đi tới kéo lấy Tam Tam, đang chuẩn bị giơ tay lên thì Tô Lam vội ôm Tam Tam vào lòng.

“Anh làm gì thế, anh đánh thật đấy à.”

“Là em bảo thằng bé đáng đánh mà, anh đã nói bao nhiêu lần phải đánh thằng bé rồi, em đã đánh lần nào chưa?”

Quan Triều Viễn không vui, mỗi lần muốn nổi cáu với anh là nổi cáu ngay, bảo mặc kệ anh thì mặc kệ ngay, nhưng đến Tam Tam nói đánh cũng chẳng đánh lần nào.

“Đó là em… nói chơi thôi.”

“Thằng bé phá phách thế này mà em còn nói chơi?”

“Em nói chơi thôi, thằng bé mới hơn một tuổi, lại chưa hiểu chuyện mà.”

Tô Lam oán trách nhìn con trai: “Tam Tam, con đừng nghịch như vậy nữa được không?”

Sau đó Tô Lam ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Chồng ơi, chúng ta sinh một bé gái đi, người ta nói con gái thì chu đáo, em đảm bảo chắc chắn anh sẽ thích!”

Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ đáng thương, đó là một đôi mắt mong ngóng biết bao.

“Con gái cái gì! Hai đứa con trai vẫn chưa đủ sao? Anh nuôi không nổi, anh còn muốn sống thêm hai năm nữa!”

Tô Lam thè lưỡi, ở hôn lễ không bảo Quan Triều Viễn hứa với cô sinh con gái thì bây giờ có nói thế nào cũng vô ích thôi.

Hai người không bàn chủ đề này nữa.

Trong lòng Quan Triều Viễn hiểu Tô Lam muốn có một đứa con gái, anh có thể đùn đẩy nhất thời nhưng có thể đùn đẩy cả đời được sao?

Anh phải nhanh chóng giành được đứa bé này, nhưng mong đứa bé trong bụng Lý Như Kiều là con gái.

Theo thời gian khám mà Chung Vũ Lăng đưa, Tô Lam dẫn Lý Như Kiều đến bệnh viện kiểm tra lần nữa.

Sau khi có kết quả kiểm tra, Tô Lam và Lý Như Kiều cũng đến phòng làm việc của Chung Vũ Lăng.

“Mợ chủ, cô Lý, chỉ số kiểm tra đều rất bình thường.”

Đây là kết quả kiểm tra mà mỗi bác sĩ, mỗi một thai phụ và người nhà của thai phụ đều hi vọng nhìn thấy.

“Chị Tô Lam, chị xem, em đã nói mà, cục cưng của em sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Lý Như Kiều vui mừng xoa cái bụng vẫn chưa nhô lên của cô ấy.

“Nhưng tôi vẫn nói câu đó, bây giờ không có vấn đề không có nghĩa là sau này không có vấn đề, càng không có nghĩa là sinh xong sẽ không có vấn đề.”

Mặc dù lời nói của Chung Vũ Lăng rất tàn không, nhưng dường như Lý Như Kiều không nghe thấy mà người lo lắng lại là Tô Lam.

“Cảm ơn bác sĩ Chung, vậy chúng tôi về trước.”

Tô Lam đưa Lý Như Kiều về hoa viên Crystal.

“Chị Tô Lam, chị nói xem cục cưng trong bụng em là trai hay gái?”
Chương 1626
Vừa dứt lời, hai người cùng đi vào cửa thì thấy một người đàn ông đứng trong phòng khách.
“Đại ca!”
“Anh!”
Hai người cùng gọi.
Sau đó cũng không còn tiếng gì nữa, Giản Ngọc đứng lên, sững sờ nhìn hai người phụ nữ đi vào.
Tô Lam cảm thấy mình hơi dư thừa, cô vội nói: “Hai người nói chuyện trước đi, em lên lầu xem Tam Tam với Tiểu Thất.”
Nói xong cô vội vàng lên lầu.
Hai người còn lại ở trong phòng khách càng thêm ngượng ngùng.
Giản Ngọc nhìn chằm chằm vào bụng Lý Như Kiều, nhận được tin nhắn của Tô Lam, anh sững sờ rất lâu, không dám tin đây là sự thật.
Không ngờ một phát là trúng luôn!
“Đại ca, anh về rồi, ngồi đi.”
Người giúp việc bưng hai ly nước đến cho họ, Lý Như Kiều cầm ly lên đưa lại cho người giúp việc.
“Phiền cô thêm giúp tôi hai lát chanh.”
“Vâng thưa cô Lý.” Người giúp việc lại cầm ly, thêm hai lát chanh rồi mang lên lại.
Dạo này miệng cứ cảm thấy hơi đắng, luôn muốn ăn thêm đồ chua.
Giản Ngọc nhớ trước đây Lý Như Kiều không ăn chua, cô thích đồ ngọt.
Tô Lam dặn dò người giúp việc đừng làm phiền họ nên người giúp việc cũng tránh ra xa.
Hai người im lặng ngồi trên sofa.
Lý Như Kiều lấy giấy siêu âm B vừa khám xong từ trong túi ra: “Anh xem, đây là bé cưng trong bụng em, con bé vẫn còn rất nhỏ, chị Tô Lam bảo bây giờ con bé vẫn chưa phát triển hoàn toàn.”
Giản Ngọc cầm lấy giấy siêu âm B rồi nhìn, đây là con của họ.
Cho dù thế nào đi nữa thì đứa trẻ cũng đã đến thế giới này rồi, có lẽ đây là ý trời.
Là ông trời buộc anh phải ở bên Lý Như Kiều, vậy anh cứ nghe theo ý trời là được rồi.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm, em yên tâm dưỡng thai, tôi sẽ không đi nữa.” Cuối cùng Giản Ngọc lên tiếng.
Lý Như Kiều hơi ngẩn ngơ, cứ cảm thấy mình như đang nằm mơ, nhưng lại có cảm giác như lơ lửng trong không trung, không bay lên trời cũng chẳng rơi xuống đất.
Giản Ngọc đi tới xoa đầu Lý Như Kiều: “Ra ngoài cả nửa ngày rồi, lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Vâng.” Lý Như Kiều ngây ngốc gật đầu, Giản Ngọc nắm tay cô đi lên lầu.
“Em nghỉ ngơi đi.” Giản Ngọc đi đến cửa, Lý Như Kiều ngồi trên giường.
“Đại ca…”
Giản Ngọc dừng lại, xoay người hỏi: “Sao vậy?”
“Anh thật sự sẽ không đi nữa sao?”
“Thật, tôi đã bao giờ lừa em chưa?”
Hai người nhìn nhau cười rồi Giản Ngọc đi ra ngoài.
Lý Như Kiều nằm trên giường cảm thấy ngọt ngào, đúng nhỉ, đại ca đã lừa cô khi nào đâu.