Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1502






Chương 1502

Chiều hôm đó, Tô Lam đi xuống tầng hầm.

Lục Uy Nhiên vẫn bị giam giữ ở đây, chỉ khi nào có mặt cô thì mới có thể thả cô ta ra ngoài, đối phương cũng coi như phối hợp.

“Mợ chủ!” Vệ sĩ phụ trách trông coi Lục Uy Nhiên nhao nhao chào hỏi Tô Lam.

Lục Uy Nhiên nghe thấy tiếng động lập tức đứng lên đi đến cửa.

“Mợ chủ!”

Tô Lam bảo vệ sĩ mở cửa.

Lục Uy Nhiên gầy hơn rất nhiều, trước kia cô ta đã gầy rồi, bây giờ chẳng khác nào da bọc xương, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ. Bởi vậy Tô Nhược Vân mới sợ hãi như thế.

“Uy Nhiên, sau này cô có muốn làm vệ sĩ riêng của tôi không? Tiền lương vẫn như trước kia.”

Lục Uy Nhiên sững sờ, trước đó khi Tô Lam tìm đến muốn cô ta đi hù dọa Tô Nhược Vân, cô ta không hề đưa ra điều kiện nào cả.

Trong lòng cô ta biết rõ, Quan Triều Viễn tuyệt đối sẽ không tha cho cô ta. Điều khiến cô ta căm phẫn là cô ta ở đây chịu mọi hành hạ, còn kẻ đầu sỏ vẫn đang ung dung tự tại, cô ta không thể tha cho Tô Nhược Vân.

Vì vậy cô ta dứt khoát đồng ý với Tô Lam, chỉ cần khiến Tô Nhược Vân nhận tôi thì dù cô ta có chết cũng có thể kéo một kẻ chết chung!

Thế nhưng cô ta không ngờ Tô Lam sẽ còn mời cô ta quay trở lại làm vệ sĩ.

“Mợ chủ, tôi từng hại mợ, lẽ nào mợ không lo lắng…”

“Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người. Hơn nữa tôi không chỉ có một mình cô là vệ sĩ đi theo bên cạnh, nhưng nếu cô muốn trở lại thì sẽ phải chịu áp lực rất lớn. Chồng tôi vẫn đang giúp tôi tìm nữ vệ sĩ, một khi tìm được mà cô lại làm không tốt thì có thể sẽ mất công việc này bất cứ lúc nào.”

“Tôi sẵn lòng! Tôi vô cùng sẵn lòng!”

“Còn có một việc tôi phải báo cho cô, em trai cô kết hôn rồi, em dâu của cô sinh cho cô một đứa cháu, cô có thể về thăm nhà. Bây giờ cô là công thần trong lòng người nhà của cô đây.”

Nghe thế, Lục Uy Nhiên lại ngớ ra.

Nhà?

Cô ta còn có nhà ư?

“Nhà tôi cũng thuộc kiểu trọng nam khinh nữ nghiêm trọng. Tôi rất hâm mộ cô, ít nhất bố mẹ cô lớn tuổi, biết con gái tốt hơn con trai, sẽ càng coi trọng cô hơn, mà tôi lại khác… Hãy quý trọng điều ấy, không phải tất cả mọi người đều có được một gia đình hoàn chỉnh.”

Tô Lam nói xong thì xoay người rời đi: “Tôi cho cô nghỉ một tháng, hy vọng sau khi trở lại cô sẽ làm tốt công việc của mình.”

Lục Uy Nhiên nhìn bóng lưng của Tô Lam, hai đầu gối từ từ khuỵu xuống.

“Mợ chủ, cảm ơn mợ! Mợ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm việc nghiêm túc!”

“Tôi không tin cam kết, tôi chỉ tin hành động thực tế!” Nói xong câu đó, Tô Lam rời đi.

Nước mắt của Lục Uy Nhiên ứa ra, rốt cuộc cô ta đã biết tại sao Tô Lam có thể ở bên Quan Triều Viễn rồi.

Bởi vì cô thật sự là một người rất tốt.

Trong bệnh viện.

Tô Nhược Vân nằm trên giường, cô ta đã nản lòng thoái chí.