Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1490






Chương 1490

“Cô Tô! Tôi chết thật thê thảm, tôi chết thật thê thảm, thế mà cô còn lòng dạ ngủ ở chỗ này…”

Lại là giọng nói đêm qua!

Tô Nhược Vân đột nhiên tỉnh lại, vẫn là cái bóng trắng đêm qua!

“Cô rốt cuộc là người hay ma? Đừng có mà giả ma giả quỷ ở đây, tôi sẽ gọi cảnh sát tới!” Tô Nhược Vân hét về phía cái bóng trắng.

“Vậy thì cô báo cảnh sát đi, vừa hay tôi có thể nói với cảnh sát tất cả những gì cô đã làm.” Cái bóng trắng luôn cúi đầu, giọng nói trầm thấp u ám đáng sợ.

“Tôi biết cô là người! Mau đi ra đây cho tôi, rốt cuộc cô có mục đích gì?”

“Một người chết như tôi còn có thể có mục đích gì, tôi đã nói rồi, tôi rất lạnh, rất cô đơn, rất sợ hãi, hy vọng cô có thể ở cùng tôi.”

“Nhất định là người!” Miệng Tô Nhược Vân không ngừng lẩm bẩm nói, cô ta vội vàng bật đèn lên!

Căn phòng sáng lên, nhưng không có gì cả!

Tô Nhược Vân xuống giường và thấy cửa sổ phòng mình đang đóng chặt.

Sao có thể như thế được?

Lẽ nào trên đời này thực sự có ma…

Cô ta không khỏi sởn tóc gáy, cả đêm cô ta bật đèn ngủ.

Liên tục mấy ngày, mỗi tối Tô Nhược Vân đều nhìn thấy bóng trắng đó.

Sau đó, cô ta đành phải luôn bật đèn, nhưng cho dù có bật đèn thì cô ta cũng có thể nghe thấy được tiếng khóc nức nở của người phụ nữ đó, luôn khóc và gọi.

Tô Nhược Vân đã bị dày vò đến mức thể chất và tinh thần đều mệt mỏi.

Buổi sáng khi cùng Lâm Thanh Phượng ăn sáng, Lâm Thanh Phượng cũng phát hiện Tô Nhược Vân có gì đó không ổn.

“Gần đây con bị sao vậy? Sắc mặt xấu như vậy? Nếu thấy khó chịu thì mau đi khám, đừng làm tổn thương cháu mẹ!”

“Mẹ ơi, mấy ngày nay con không ngủ ngon được, luôn mơ thấy cảnh bố con đang phải chịu khổ trong tù, nên ảnh hưởng đến giấc ngủ, vì vậy sắc mặt mới xấu.” Tô Nhược Vân vội vàng giải thích.

“Mẹ nói cho con biết, con không được đến nhà tù, cháu của mẹ còn chưa ra đời đã cùng con đi đến nơi đó, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu!”

Lâm Thanh Phượng xị mặt, vô cùng âm u.

“Mẹ, con hiểu ý của mẹ, con cũng không muốn tới đó, gần đây mẹ con đã chuyển về nhà thờ họ ở quê sống rồi, con muốn qua đó ở cùng mẹ con, bên đó không khí rất tốt. Con thay đổi môi trường không chừng có thể ngủ ngon hơn một chút.”

Lâm Thanh Phượng suy nghĩ kỹ càng, “Con đi cũng được, thời tiết trở lạnh rồi, không khí trong thành phố bắt đầu dần dần giảm xuống, để cho cháu mẹ hít thở không khí trong lành cũng tốt, mang theo hai người đi cùng đi.”

“Vâng, cảm ơn mẹ.”

Tô Nhược Vân rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cô ta cũng có thể tạm thời rời khỏi nơi này rồi, sẽ không gặp lại cái bóng trắng kia nữa.

Nói đi là đi, Tô Nhược Vân dẫn theo hai người giúp việc, ngồi xe về nông thôn.

Sau khi Tô Khôn bị bắt giam, Vương Vãn Hương đã tiêu hết tiền rồi, lại không biết Tô Nhược Diệu đã chạy đi đâu, bà ta không đủ tiền thuê nhà nên phải về quê.