Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1470






Chương 1470

Người phụ nữ vừa nãy vẫn còn hơi sợ hãi, khi thấy Quan Triều Viễn cưỡng ép vén mái che xe đẩy ra thì vô cùng phẫn nộ, cô ta không ngừng chỉ trích.

Quan Triều Viễn nhíu chặt mày lại, không phải ư?

Vậy tại sao vừa rồi cô ta lại lén lút như vậy?

Là vì anh quá lo lắng nên mới cảm thấy cô ta lén lút chăng?

“Xin hỏi tôi có thể đi được chưa?” Người phụ nữ lại tức giận mắng.

Quan Triều Viễn đành phải gật đầu với vẻ áy náy.

“Thưa cô, tôi thực sự xin lỗi, cũng tại Sếp Quan của chúng tôi sốt ruột quá.” Doãn Cẩn vội vàng mỉm cười lấy lòng, sau đó dẫn người phụ nữ này rời đi.

Cho đến tận khi tất cả khách hàng trong trung tâm thương mại đều rời đi mà vẫn chưa tìm ra kẻ khả nghi.

Quan Triều Viễn đã tính sai.

Anh cho rằng hung thủ sẽ lợi dụng cơ hội này để chạy trốn, nhưng không ngờ rằng trong số khách hàng lại không hề có hung thủ!

Rốt cuộc là sai ở đâu?

“Sếp Quan! Không ổn rồi! Có phát hiện mới!” Một vệ sĩ vội vàng chạy tới.

Quan Triều Viễn đi theo vệ sĩ đến chỗ gần một cửa phụ của trung tâm thương mại và phát hiện ở đây có một cánh cửa sổ bị mở ra, bên dưới đặt một chiếc ghế đẩu, trên mặt đất còn có một chiếc giày trẻ em.

Vệ sĩ nhặt giày lên và đưa cho Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn nhận ra đây chính là giày của bé cưng.

Anh nắm chặt chiếc giày trong tay, vô cùng tức giận!

Nhất định là nhân lúc kiểm tra khách hàng, mấy tên vệ sĩ đã được triển khai để thẩm vấn khách hàng, một bộ phận vệ sĩ được điều đi kiểm tra nên không có nhiều vệ sĩ canh cửa, hung thủ đã nhân lúc hỗn loạn mà chạy trốn!

Không ngờ anh lại bị lừa!

“Sếp Quan, xem ra hung thủ đã bỏ chạy rồi, chúng ta có cần tiếp tục tìm kiếm ở đây nữa không?” Doãn Cẩn hỏi ý kiến.

Quan Triều Viễn cẩn thận suy nghĩ mất nửa phút, “Không cần, đến con đường quanh đây lấy hết video giám sát.”

“Vâng.”

Không ngờ lại để hung thủ chạy thoát, anh phải ăn nói với Tô Lam thế nào đây?

Quan Triều Viễn nhét chiếc giày vào trong túi, chuẩn bị trở lại phòng làm việc tìm Tô Lam.

Không ngờ Tô Lam lại vội vàng chạy ra.

“Người bên này đều rút hết rồi, có phải tìm được bé cưng rồi không?”

Quan Triều Viễn nắm bả vai Tô Lam và vuốt tóc cô.

“Chưa tìm được bé cưng.”

Niềm hy vọng mà Tô Lam vừa thắp đã bị dập tắt.

“Hung thủ đã bỏ chạy trong lúc kiểm tra, nhưng em đừng lo, anh đã phái người đi điều tra camera trên đường, nhất định sẽ bắt được kẻ đó, em về trước đi, được không?”

Tô Lam cũng không biết mình nên nói gì và làm gì, trong lòng cô rất khó chịu.

Bé cưng rơi vào tay kẻ xấu càng lâu thì cô càng lo lắng!