Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1449






Chương 1449

Vương Vãn Hương xòe năm đầu ngón tay ra với Tô Lam.

“Tôi thấy bà đang mơ tưởng hão huyền rồi đấy.”

Tô Lam thấy hai người cố chấp, u mê như vậy thì cũng chẳng muốn tốn nước bọt nữa. Cô đứng dậy.

“Những gì cần nói thì tôi cũng đã nói hết rồi, còn có nghe hay không thì là việc của hai người. Còn về chuyện tiền mà hai người đòi tôi ấy à, xin lỗi nhé, tôi còn chưa tính sổ với hai người chuyện cái chết của mẹ tôi và Kiêm Mặc đâu.”

Nói xong, Tô Lam chuẩn bị đi ra ngoài.

“Không trả tiền thì đừng mơ rời khỏi đây!”

Vương Vãn Hương hung dữ nhìn cô, sau đó cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn.

Vương Vãn Hương giơ con dao gọt hoa quả và vung về phía Tô Lam.

Vệ sĩ lập tức bước tới, giơ chân lên và đạp bà ta ngã xuống.

“Chao ôi… các người còn đánh người cơ à!”

Tô Lam quay người lại nhìn bà ta, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng.

“Vốn dĩ tôi còn định xem biểu hiện của các người. Nếu như biểu hiện của các người tốt thì tôi đến phụng dưỡng các người cũng không thành vấn đề, nhưng xem ra không cần rồi, bởi vì các người hoàn toàn không cần.”

Tô Lam đã quá thất vọng với hai người này, cô không muốn tiếp tục dây dưa nữa.

Vương Vãn Hương nhặt con dao gọt hoa quả trên mặt đất lên, cứa một nhát vào cổ tay của mình.

“Tô Lam giết người! Mau đến đây mà xem, Tô Lam giết người! Nếu hôm nay cô không để lại tiền thì tôi sẽ kiện cô tội giết người!”

Suy cho cùng thì Vương Vãn Hương không có lá gan lớn như vậy, vết thương trên tay bà ta rất nhẹ, chỉ hơi chảy ít máu chứ không hề tổn thương đến mạch máu.

“Vậy bà cứ kiện tôi đi, chúng ta đi thôi.” Tô Lam xoay người rời đi.

Một vệ sĩ nhìn người phụ nữ nực cười này và chỉ vào một chiếc cúc áo trên ngực mình.

“Đây là máy quay mini tiện lợi, nếu bà muốn kiện thì cứ kiện đi.”

Gương mặt của Vương Vãn Hương lập tức xám xịt lại.

“Đứng lại cho tôi!” Tô Khôn đột nhiên gào lên.

Tô Lam dừng bước nhưng không quay người lại.

“Cô là một đứa con gái bất hiếu, cô luôn trách móc lỗi của bố mình nhưng còn cô thì sao? Gia đình xảy ra chuyện lớn như vậy, lẽ ra cô có thể giúp đỡ nhưng cô lại khoanh tay đứng nhìn. Đối với các người thì số tiền phạt năm triệu chỉ là một con số nhỏ, nhưng cô lại không bỏ ra một đồng nào, bây giờ còn dùng một trăm nghìn để làm nhục tôi. Đây là điều mà một cô con gái nên làm ư?”

Tô Khôn chỉ vào Tô Lam và mắng chửi!

Tô Lam xoay người lại, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, “Làm sao bố biết con vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn? Nếu như chồng con không đồng ý với điều kiện của Lục Sơn thì sao ông ta có thể nói tốt cho mọi người trước tòa chứ?”

Tô Khôn chợt sửng sốt, chẳng trách Lục Sơn lại đột nhiên tốt bụng như vậy.