Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1447






Đây là Group Facebook Của Truyen1.one, các bạn tham gia để báo lỗi chương để chúng mình xử lý nhanh nhé! Cảm ơn cả nhà rất nhiều!

Group FaceBook Chương 1447

Vương Vãn Hương hào hứng lên tiếng, bây giờ Tô Lam đang là vợ của Quan Triều Viễn, kiểu gì tám thẻ này chẳng có vài triệu, thậm chí là vài chục triệu chứ.

Có số tiền đó rồi thì sau khi trả tiền nợ ngân hàng còn có thể mở lại một nhà máy nữa. Vương Vãn Hương vui vẻ, cảm giác như mình vừa trở lại làm bà chủ tiếp vậy.

“Trong thẻ này không nhiều tiền đâu, chỉ khoảng trăm nghìn thôi.”

Tô Lam bình tĩnh trả lời.

Cô cũng đã thảo luận với Quan Triều Viễn xem nên cho nhà họ Quan bao nhiêu tiền.

Cô không muốn trở thành cái ngân hàng của nhà họ Tô cũng không muốn họ giẫm vào vết xe đổ trước kia. Không phải là cô tiếc tiền nên không nỡ cho họ nhiều, mà là vì cô hiểu rất rõ Tô Khôn và Vương Vãn Hương.

Huống chi, sau này cô cũng không muốn qua lại gì với nhà họ Tô nữa.

Dù sao thì những ám ảnh hồi nhỏ ở nơi này và cái chết của Tô Kiêm Mặc vẫn còn đó.

Vậy nên cô mới chọn con số một trăm nghìn.

“Cô nói gì cơ? Bao nhiêu tiền?” Vương Vãn Hương còn tưởng rằng mình vừa nghe nhầm.

Mà ngay cả Tô Khôn cũng nhìn về phía Tô Lam với ánh mắt không thể tin nổi.

“Một trăm nghìn thôi, chỉ có một trăm nghìn đừng nghĩ đến việc mở lại công ty nữa.”

“Một trăm nghìn?” Vương Vãn Hương nhìn tấm thẻ trong tay sau đó ném thẳng lên bàn trà: “Cô đang bố thí tiền cho ăn mày à?”

“Ha ha, có nhà nào ra tay xa xỉ thế, cho ăn mày hẳn một trăm nghìn cơ à?”

“Tô Lam, Quan Triều Viễn giàu như thế mà cô chỉ cho chúng tôi có một trăm nghìn? Cô đang cười nhạo chúng tôi à? Nếu không thì cô ki bo quá rồi đấy.”

Vương Vãn Hương ngồi xuống cạnh Tô Khôn.

“Tô Lam, rốt cuộc thì mày muốn gì?” Tô Khôn nổi giận quát lớn.

“Một trăm nghìn thì sao? Có rất nhiều người vất vả làm việc cả năm trời thì cũng không thể kiếm nổi một trăm nghìn đâu. Hai người chẳng cần làm gì cũng kiếm được một trăm nghìn rồi đấy, đáng ra phải thấy mình may mắn mới phải.”

“May mắn? Ừ, chúng tôi may mắn quá!” Vương Vãn Hương lạnh lùng nhìn liếc qua Tô Lam.

“Tôi biết là ngân hàng sắp thu hồi căn nhà này rồi, một trăm nghìn này đủ cho hai người đến một chỗ tử tế rồi thuê căn nhà hai phòng, sống trong khoảng thời gian ngắn rồi. Trong khoảng thời gian đó hai người có thể ra ngoài tìm việc làm. Đừng có nghĩ đến việc không làm mà đòi có ăn, trên đời này không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng đâu.”

Từ đầu đến cuối, giọng điệu của Tô Lam vẫn rất bình tĩnh.

“Ông nó, ông nghe xem con gái ruột ông đang nói gì kìa. Nhà nó giàu như vậy mà lại chỉ cho chúng ta có một trăm nghìn, còn bảo chúng ta ra ngoài thuê nhà, bảo tôi phải đi tìm việc. Ôi chao, nực cười chết mất!”

“Đúng là nhà tôi rất giàu, với cả tôi cũng có thể khuyến mãi cho hai người một tin, chồng tôi đã sang tên tài sản của anh ấy cho tôi rồi. Bây giờ hai người không tưởng tượng nổi được tài khoản của tôi có bao nhiêu con số đâu. Nhưng xin lỗi nhé, số tiền đó không rụng từ trên cây xuống, mà là chồng tôi đã đánh đổi tâm huyết, tài trí của anh ấy mới có được. Không liên quan gì đến hai người cả.”

Tô Lam đã đoán trước được cảnh này, nên cô cũng không nổi giận hay chán nản gì, mà chỉ kiên nhẫn nói lý.