Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1425






Chương 1425

Anh đã nhắn tin cho Từ Tinh Như rồi, nếu Tô Lam có gì cần phải họp thì cứ gọi thẳng cho anh là được rồi.

Bây giờ Từ Tinh Như là giám đốc của Quốc tế Tinh Hoàng, cô ta cũng có quyền liên hệ trực tiếp với Quan Triều Viễn.

Vương Vĩ đi vào thư phòng: “Cậu chủ, cậu tìm tôi à?”

“Ông xuống dặn những người giúp việc trong nhà là không được phép bàn bạc gì về chuyện của nhà máy rượu Tô Kỳ, lén bàn tán với nhau cũng không được.”

Ánh mắt của Quan Triều Viễn đã khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày.

“Vâng, tôi sẽ bảo mọi người ạ.”

“Nếu như mợ chủ muốn tìm điện thoại di động, rồi hỏi mọi người thì cứ trả lời rằng không biết là được.”

“Vâng.”

“Xong chuyện rồi, ông đi ra ngoài đi.”

Vương Vĩ gật đầu rồi rời khỏi thư phòng.

Tô Lam là người dễ mềm lòng, nếu để cô biết chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không chịu khoanh tay đứng yên đâu.

Quan Triều Viễn đã muốn dạy cho nhà họ Tô một bài học từ lâu rồi, anh không thể bỏ qua cơ hội này được.

Sau khi Tô Nhược Vân đã nộp rất nhiều tiền bảo lãnh, cộng thêm sự giúp đỡ của Mộ Dung Dịch, cuối cùng thì Tô Khôn cũng đã được thả ra ngoài.

Mặc dù chỉ bị tạm giam ba ngày, nhưng Tô Khôn đã già đi rất nhiều rồi.

Tóc của ông ta đã bạc đi rất nhiều so với trước, mặt ông ta cũng đã gầy đi hẳn, nếu so sánh với khi mà ông ta vẫn còn hăng hái thì cứ như hai người khác nhau vậy.

Tô Nhược Vân dẫn Tô Khôn với gương mặt hốt hoảng về nhà.

Rõ ràng là chỉ có ba ngày, nhưng Tô Khôn lại có cảm giác như đã qua ba năm rồi vậy, vừa về đến nhà, ngồi xuống ghế sofa xong, ông ta liền bắt đầu gào khóc.

“Ông nó về rồi.” Nếu không khóc thì thôi, nhưng vừa khóc thì Vương Vãn Hương cũng lã chã rơi lệ theo.

Tô Nhược Vân đứng bên cạnh nhìn thấy vậy thì cũng rất xót xa: “Được rồi, được rồi, bố mẹ đừng khóc nữa, cuối cùng thì cũng được thả ra rồi mà.”

Tô Khôn là một người đàn ông cao lớn, nhưng lại khóc òa lên như một đứa trẻ.

“Ông nó! Ông đừng khóc! Vân Vân nhà chúng ta còn đang mang thai đấy.”

Lúc này Tô Khôn mới ngừng khóc, chỉ nức nở vài câu mà thôi.

“Vân Vân à, lần này bố đi ra rồi, chắc sẽ không bị bắt lại chứ?”

Ông ta thật sự rất nhát gan, sợ hãi rúc vào trong chăn.

“Bố, bố yên tâm đi, có con và A Dịch ở đây rồi thì bố sẽ không sao đâu. Bố về phòng ngủ một giấc đi.”

“Ừ, được rồi!”

Tô Khôn lau nước mắt, sau đó lại quay sang Vương Vãn Hương: “Trước kia tôi bảo bà tiết kiệm ít tiền, giờ lấy hết ra đi, coi như tiêu tiền để mua sự bình yên. Những chỗ nào cần tiêu tiền thì cứ tiêu mạnh tay vào.”

“Tôi biết, tôi đã lấy hết tiền ra rồi.” Mặc dù làm như vậy thì đau hơn cả việc cắt da cắt thịt, nhưng Vương Vãn Hương cũng hiểu được đạo lý là mạng người quan trọng hơn tiền bạc.

Vương Vãn Hương đỡ Tô Khôn lên lầu, sau khi sắp xếp cho ông ta ngủ xong thì bà ta lại quay về phòng khách.