Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1421






Chương 1421

“Bố đừng lo lắng, chúng ta về nhà trước đi, về nhà rồi nghĩ cách.”

Tô Nhược Vân và Tô Khôn vừa về đến nhà họ Tô thì điện thoại Tô Khôn đã đổ chuông dồn dập.

“Chủ tịch hội đồng quản trị, không ổn rồi, nhà máy của chúng ta đã bị niêm phong, còn có mấy người bị bắt đi nữa!”

“Cái gì? Tốc độ nhanh vậy sao?”

Ông ta vừa dứt lời thì chuông cửa vang lên.

Người giúp việc đi mở cửa: “Các anh tìm ai?”

“Tô Khôn sống ở đây phải không? Công ty rượu Tô Ký xảy ra sự cố lớn, phiền ông đi theo chúng tôi.”

“Hả? Không! Tôi không đi! Có phải sẽ phải ngồi tù không?” Tô Khôn sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

“Bố, không phải đâu, họ chỉ đưa bố đi hỏi thôi, không bắt bố ngồi tù đâu. Bố yên tâm, con sẽ đưa bố ra ngoài.”

“Cô là Tô Nhược Vân phải không? Cô cũng cần đi theo chúng tôi.”

Cảnh sát mặc đồng phục, vẻ mặt nghiêm túc, không hề vì Tô Nhược Vân là người nổi tiếng mà nể mặt.

Tô Nhược Vân hoảng sợ nhìn nhóm cảnh sát: “Không! Mấy người không thể bắt tôi, tôi không phạm tội!”

“Cô là chủ tịch của công ty rượu Tô Ký nên phải hợp tác với chúng tôi để điều tra chuyện này. Sự cố lần này thuộc cấp độ nghiêm trọng hàng đầu, thành phố vô cùng xem trọng, chúng tôi phải điều tra rõ ràng, phiền cô hợp tác.”

“Lẽ nào các anh không biết tôi sao?”

Việc đã tới mình, Tô Nhược Vân cũng rất sợ.

Dường như cảnh sát cũng bất lực: “Cô Tô Nhược Vân, cô là người của công chúng, cô nên làm một tấm gương tốt, hi vọng cô hợp tác với chúng tôi.”

“Không được! Tôi không muốn đến đồn cảnh sát! Tôi… đúng rồi, tôi đang có thai, tôi là phụ nữ có thai!” Tô Nhược Vân hoảng sợ không ngừng lùi về sau.

“Ai da, mấy anh làm ơn đi, con gái tôi thật sự đang mang thai, sao mấy anh có thể bắt phụ nữ có thai chứ?” Vương Vãn Hương vội đi ra ngăn cản.

Nếu Tô Khôn và Tô Nhược Vân đều bị bắt vào tù thì bà ta thật sự rất sợ!

Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, đúng là phụ nữ có thai được ưu tiên.

“Vậy được rồi, hôm nay đưa Tô Khôn đi trước, cô Tô Nhược Vân, hi vọng cô sẽ ở nhà đừng đi đâu. Nếu chúng tôi cần điều tra thì vẫn có thể tìm cô bất cứ lúc nào.”

Cảnh sát nói xong thì đưa Tô Khôn đi.

“Bố, bố yên tâm, con sẽ nghĩ cách!”

Tô Khôn nước mắt lưng tròng bị đưa lên xe cảnh sát.

Vương Vãn Hương trơ mắt nhìn chồng mình bị đưa đi, sững sờ không nghĩ ra cách nào, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

“Vân Vân, Vân Vân ơi, con nói xem phải làm sao đây? Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Mẹ, mẹ đứng lên trước đi, đừng như vậy! Con nhất định sẽ nghĩ cách cứu bố ra.” Tô Nhược Vân một tay đỡ eo, một tay kéo Vương Vãn Hương ở dưới đất lên.

Vương Vãn Hương thấy con gái mình cử động không tiện nên đứng lên.

“Con nhất định phải cứu bố con, nhất định phải cứu đấy!”