Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1392






Chương 1392

Điều này khiến Tô Lam hơi lo lắng: “Chồng ơi, anh không muốn em sao?”

Anh muốn, muốn đến phát điên lên!

Cuối cùng Quan Triều Viễn không chịu nổi nữa, anh ôm lấy eo Tô Lam, hôn Tô Lam theo bản năng.

Hơn hai tháng nên anh có vẻ hơi nôn nóng.

Tô Lam cũng không giận, chỉ phối hợp với anh.

Bỗng nhiên Quan Triều Viễn dừng lại.

“Tối nay oắt con sẽ không quậy nữa đấy chứ?”

Bây giờ anh đã bị ám ảnh rồi.

Mỗi lần vào thời khắc quan trọng, oắt con đều sẽ ầm ĩ cả lên, như thể trời sinh đã đối đầu với anh vậy!

“Oắt con cái gì? Anh là oắt hay em là oắt?”

“Thằng bé ngủ chưa? Ngủ có say không? Hay là anh đi xem thử đã nhé?”

Nói xong, Quan Triều Viễn định đứng dậy, anh thà đợi lâu thêm một lúc nữa chứ không muốn nửa đường bị gián đoạn.

Nhìn Quan Triều Viễn thế này, Tô Lam không thể nào cười nổi, cô không khỏi cảm thấy hơi xót xa.

Tô Lam ôm lấy cổ anh: “Chồng ơi, em xin lỗi.”

“Anh nhận lời xin lỗi của em, lần sau còn dám ra ngoài hẹn người đàn ông đó nữa, xem anh có đánh gãy chân em không!”

Đột nhiên Quan Triều Viễn gắt lên, anh vẫn rất để bụng đấy!

Anh chỉ không muốn nói ra thôi, dù sao thì sống chung với Tô Lam lâu như vậy, anh cũng biết Tô Lam không thể nào có gì với Mộ Dung Dịch được.

“Ý em không phải chuyện này.”

“Vậy ý em là chuyện gì?”

Tô Lam nâng mặt Quan Triều Viễn lên, khẽ hôn lên đôi môi anh: “Thời gian qua vất vả cho anh rồi.”

“Làm gì mà phải nói chuyện này? Anh đi xem thằng oắt con kia đã, không phải, đi xem con trai đã.”

Trước giờ Quan Triều Viễn không thích sến sẩm như vậy.

“Không cần đâu, thằng bé khóc hay quậy thì chẳng phải có người giúp việc sao? Anh đã gầy đi rồi.”

“Tối vậy mà em nhìn thấy à?”

“Em sờ được.”

“Sờ được?” Quan Triều Viễn không tin.

Nếu nói anh sờ ra được Tô Lam mất mấy lạng thịt thì còn đáng tin hơn.

“Tất nhiên là sờ ra được rồi, mặt gầy đi này, có phải anh không ăn uống đầy đủ, rồi vừa chăm sóc con trai vừa làm việc, còn nhớ em nữa nên rất vất vả đúng không?

“Biết anh vất vả thì tốt, em hầu hạ anh đi!”

“Tiếp theo em sẽ nghỉ ngơi một thời gian dài, ở nhà chăm sóc anh.”

“Là chăm sóc con trai đúng không?” Quan Triều Viễn không tin Tô Lam sẽ nghỉ ngơi vì chăm sóc cho anh.

“Chồng ơi, anh hỏi em một câu đi.”

“Hỏi gì?”

“Anh hỏi em, thứ tự của mọi người trong lòng em theo mức độ quan trọng đi.”