Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1376






Chương 1376

Hai người giật mình, sắc mặt Quan Triều Viễn vô cùng khó coi, anh ghét nhất là lúc này có người đến quấy rầy!

“Em đi xem thử, sẽ quay lại ngay.” Tô Lam vội chỉnh lại quần áo của mình rồi chạy ra ngoài.

“Hóa ra mợ chủ về rồi.”

“Sao lại khóc mãi vậy?”

Lúc Tô Lam bế em bé lên thì em bé lập tức ngừng khóc.

“Tám mươi phần trăm là nhớ mẹ rồi, mợ xem, mợ bế là hết khóc ngay.”

Tô Lam cho con bú, dỗ con ngủ rồi quay về phòng.

Quan Triều Viễn mặt mày tối sầm nằm trên giường.

“Con không sao, thằng bé nghịch quá thôi.”

Tô Lam lại nằm lên giường, Quan Triều Viễn chẳng quan tâm ba bảy hai mốt gì mà dứt khoát đè cô dưới thân.

Mặc dù bị cắt ngang có hơi bực bội, nhưng cách duy nhất là tiếp tục.

Lại là tiếng bước chân dồn dập.

“Mợ chủ, mợ chủ, cậu chủ nhỏ lại tỉnh rồi, khóc mãi không ngừng, mợ mau đến xem đi!”

“Mấy người làm việc kiểu gì thế? Sao ngay cả một đứa bé cũng không trông được!”

Không đợi Tô Lam lên tiếng, Quan Triều Viễn đã tức giận quát về phía cửa.

Có lẽ người giúp việc sợ hãi nên vội bế em bé rời đi.

“Không sao đâu, thằng bé chỉ nghịch thôi, chắc là nghịch một lúc rồi sẽ ngủ.”

Câu này của Tô Lam như đang an ủi Quan Triều Viễn, càng giống như đang an ủi chính mình.

Lúc này Quan Triều Viễn đã cáu kỉnh rồi, Tô Lam không muốn chọc anh giận nữa.

Hai người tiếp tục, nhưng rõ ràng Tô Lam hơi mất tập trung.

Nói cho cùng thì cô vẫn lo lắng cho con trai của mình.

Quan Triều Viễn đã cởi hết quần áo của Tô Lam rồi nhưng cuối cùng anh vẫn chán nản mà dừng lại.

“Bỏ đi, em đi xem con trai đi.”

Suy nghĩ của Tô Lam đều bị Quan Triều Viễn nhìn thấu.

“Không sao đâu, con trai chỉ nghịch thôi.”

“Em cũng chỉ nói vậy thôi, nhìn em nằm ở đây như con cá chết anh chẳng còn tâm trạng gì nữa cả, mau đi đi!”

Quan Triều Viễn lật người đi.

“Vậy em đi xem thằng bé rồi quay lại, anh yên tâm đi, trong mười phút em chắc chắn sẽ quay lại.”

Tô Lam nói xong thì vội vã xuống giường, mặc quần áo rồi đến phòng của em bé.

“Mợ chủ, có thể là cậu chủ nhỏ biết mợ về rồi nên quậy mãi.”

“Để tôi dỗ thằng bé vậy.”

Tô Lam bế con trai lên, cậu bé trong lòng cô lập tức bật cười.

“Nhóc con! Con còn cười nữa, lát nữa chọc bố con tức lên xem bố có đánh con không.”