Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1305




Chương 1305


Tô Nhược Vân lợi dụng Lục Uy Nhiên, chiêu này quá đẹp, nghe nói Tô Lam máu me cả người, cho dù không chết thì cũng tàn.


Mặc dù không nhận được tin gì về cái chết của Tô Lam, nhưng nửa năm nay Tô Lam không hề xuất hiện, có thể thấy, cho dù không chết thì cũng bị thương rất nặng.


Cho nên cô ta không hề lo lắng Tô Lam sẽ quay trở lại.


“Nói cũng phải, cho dù cô ta quay lại thì bây giờ tất cả tài nguyên đều nằm trong lòng bàn tay chúng ta rồi, cô ta chả có gì cả! Ngay cả Quốc tế Tinh Hoàng cũng sắp đóng cửa rồi.”


“Chủ tịch đang thương lượng, đàm phán giá với Tinh Hoàng, chuẩn bị thu mua.”


Hoàng Xán nghe thấy tin này cũng vô cùng phấn khởi.


“Nếu Tinh Hoàng bị chúng ta thu mua, vậy thì hợp đồng của Tô Lam sẽ vào tay chúng ta, đến lúc đó chẳng phải chúng ta nói cái gì thì là cái đó sao.”


Tô Nhược Vân cong môi, Tô Lam, ai bảo cô tranh giành với tôi!


Phòng làm việc của chủ tịch Quốc tế Tinh Hoàng.


“Sếp Mạc, anh xem em có thể hot không?” Giọng nũng nịu của một người phụ nữ vang lên.


“Vậy phải xem em giỏi cỡ nào, em giỏi cỡ nào thì sẽ hot cỡ đó!” Giọng đàn ông truyền đến.


“Ai da, sếp Mạc, anh đúng là hư quá đi!”


“Nếu em cứ xấu hổ như vậy thì anh không chắc là em có thể hot đâu! Thế này mới đúng chứ, cởi tiếp!”


“…”


“Sếp Mạc, anh đừng gấp gáp thế, nhẹ một chút.”


“Tiểu yêu tinh, bản lĩnh không nhỏ nhỉ.”


“Sếp Mạc, bản lĩnh của anh cũng không nhỏ mà, nhanh lên, nhanh lên một chút.”


“Đừng vội, giờ đút em no, đảm bảo ngày mai em không xuống giường được!”


Tiếng thở dốc không ngừng truyền ra từ trong phòng làm việc, người đi ngang qua đều bịt tai, xấu hổ đỏ mặt rời đi ngay lập tức.


Đây đã là chuyện thường thấy ở trong phòng làm việc này.


Tô Lam đeo kính râm đi tới, phía sau có Từ Tinh Như và vài vệ sĩ.


Một cô gái trông như thư ký va vào người Tô Lam.


“Không có mắt à?” Bảo vệ lập tức chắn trước mặt Tô Lam.


“Thật xin lỗi!” Nữ thư ký vội xin lỗi.


“Bỏ đi, cô ấy cũng không cố ý.”


Nữ thư ký nghe giọng nói này có hơi quen, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ đeo kính râm ở trước mắt nhưng không nhớ ra là ai.


“Tôi thấy cô vừa từ phòng làm việc chủ tịch tới, sao lại luống cuống như vậy?”


“À thì… Cô tới đó thì biết, bên trong… bên trong đang…” Nữ thư ký quả thực không nói ra lời được, lật đật chạy đi.


Lúc Tô Lam nghe thấy tiếng bên trong truyền tới, cô cũng đỏ mặt tía tai.


Vẻ mặt mọi người đều mất tự nhiên.


“Mợ chủ, giờ vào hay đợi bọn họ…”


“Ở trong công ty mà trắng trợn làm chuyện này, đập cửa!”


Tô Lam ra lệnh.