Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1294




Chương 1294


“Xem con trai tôi có đẹp trai không?”


Cậu nhóc lúc trước da nhăn nheo giờ đây đã trắng trẻo mềm mịn, cực kỳ dễ thương.


Tô Lam nói với Mục Nhiễm Tranh như đang khoe khoang.


“Cô nhìn con trai mình đương nhiên càng nhìn càng thấy đẹp trai, có ai lại thấy con mình xấu chứ?”


“Có đấy, chú của anh đó! Bé cưng vừa sinh ra chú anh đã nói sao lại xấu vậy.”


“Chú tôi…” Mục Nhiễm Tranh bật cười.


“Chán anh ghê, mãi chẳng thấy anh tới thăm tôi. Công việc bận vậy à?”


“Chủ yếu là do tôi không dám.”


“Tôi có thể ăn thịt người hay là bé cưng có thể ăn thịt người? Ồ, tôi quên mất, chú của anh có thể ăn thịt người.”


Tô Lam tự trả lời, coi như giải vây cho Mục Nhiễm Tranh.


Mục Nhiễm Tranh nhìn đứa bé trong tã lót, hồng hào đáng yêu rất được người thích.


“Tôi có thể chạm vào thằng bé không?”


“Đương nhiên rồi!”


Mục Nhiễm Tranh đưa một ngón tay ra chạm vào mặt bé con: “Thật mềm…”


Tô Lam nhìn vẻ mặt vui mừng của Mục Nhiễm Tranh rồi hỏi: “Thích không?”


Mục Nhiễm Tranh cười ngây ngô: “Thích.”


“Vậy anh cũng kiếm một đứa đi.”


“Tôi tìm ai để sinh?” Mục Nhiễm Tranh lườm Tô Lam.


“Tìm bạn gái chứ sao! Lần trước chị dâu tới còn nói với tôi chuyện này, chị ấy không muốn anh giống như những người nổi tiếng khác, ba mươi bốn mươi tuổi vẫn không kết hôn.”


“Ai da, được rồi, cô đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu bề trên nữa, tôi chán lắm rồi!”


“Tôi không nói anh nữa, có bạn gái sớm một chút cũng tốt, có ai vừa ý thì cứ nói chuyện trước đi.”


Mục Nhiễm Tranh vừa nghe tới chủ đề này là da đầu lại tê dại.


“Sao không thấy chú tôi đâu thế?”


Nhắc tới Quan Triều Viễn, Tô Lam không khỏi thở dài.


“Đừng nhắc đến anh ấy nữa, mấy ngày nay anh ấy đang giận dỗi tôi, không biết bị thần kinh cái gì. Tôi bảo anh ấy đến công ty thì anh ấy nổi giận, tôi không muốn cãi nhau nên bảo anh ấy sang phòng khác ngủ, anh ấy cũng giận, thật không biết anh ấy bị làm sao.”


“Tôi biết.”


Tô Lam lập tức quay đầu nhìn Mục Nhiễm Tranh: “Anh biết?”


“Trong khoảng thời gian cô hôn mê, tôi đã thấy chú tôi khóc.”


“Khóc? Sao có thể?”


Trong mắt Tô Lam, Quan Triều Viễn là một người đàn ông không sợ trời không sợ đất, cô không tưởng tượng được anh sẽ rơi nước mắt!


“Thật đấy, thực ra áp lực của chú ấy rất lớn.”


Mục Nhiễm Tranh nói hết cho Tô Lam những chuyện mình biết.