Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1285




Chương 1285


Mục Nhiễm Tranh giật mình, không ngờ Quan Triều Viễn không mắng anh, cũng không nổi giận.


“Được, vậy cháu nói tiếp đây, Tô Lam, tôi biết cô vẫn luôn coi tôi là bạn tốt, thế nhưng từ rất lâu về trước tôi đã thích cô rồi, mãi sau này tôi muốn thổ lộ với cô thì lại phát hiện cô đã thành thím của tôi.”


“Thực ra lúc ấy tôi vô cùng bực bội, vô cùng tức giận, tôi vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để cướp cô về từ tay chú, nhưng sau này tôi phát hiện cô và chú ở bên nhau rất hạnh phúc, về sau cô mang thai thì dường như lúc đó tôi đã nghĩ thông suốt rồi.”


“Tôi rất mong chờ người em trai hoặc em gái này, mặc dù trong nhà đã có rất nhiều em trai em gái. Tô Lam, tôi cảm thấy chúng ta như vậy rất tốt, cô tỉnh lại đi, tôi đã không vương vấn nữa rồi, tôi vẫn sẽ tiếp tục so ảnh với cô, hơn nữa tôi thề sẽ không bao giờ bắt cô chơi game với tôi nữa.”


Mục Nhiễm Tranh cúi đầu xuống, khóe mắt ngân ngấn nước.


Anh mong thời gian có thể quay lại lúc trước, có thể quay lại quỹ đạo biết bao.


“Tôi nói nhiều như vậy mà sao cô không có phản ứng gì?”


“Cháu về đi.”


“Vậy cháu đi trước đây, chú, nếu như cô ấy tỉnh lại thì chú nhớ báo cho cháu biết nhé.”


“Ừ.”


Mục Nhiễm Tranh đi ra ngoài với vẻ lưu luyến, đi chưa được bao xa anh bỗng nghe thấy giọng nói vọng ra từ bên trong.


“Tô Lam, trên thế giới này còn rất nhiều người đang nhớ thương em, nếu em ra đi mọi người sẽ buồn lắm đấy, em tỉnh lại, tỉnh lại đi mà?”


Qua ô cửa sổ, Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy Quan Triều Viễn quỳ gối bên giường Tô Lam.


Anh chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của chú.


“Tô Lam, có phải anh làm sai chuyện gì không? Có phải ban đầu anh nên lựa chọn lấy đứa bé ra không? Tô Lam, đều tại anh không tốt, là anh không tốt, em tỉnh lại mắng anh đánh anh cũng được, xin em hãy tỉnh lại đi mà?”


“Anh cược thua rồi, anh không nên lấy mạng của em ra để cược! Tô Lam, coi như anh xin em! Anh xin em, Tô Lam, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi!”


Quan Triều Viễn khóc nức nở giống như đứa trẻ mắc lỗi.


Mục Nhiễm Tranh đứng bên ngoài, khóe mắt cay cay, lặng lẽ rơi nước mắt.


Tất nhiên anh biết khi Tô Lam vừa xảy ra chuyện, Quan Triều Viễn đã đưa ra lựa chọn.


Khi đợi ở đây, anh cũng nghe các y tá nói, nếu như lúc trước Quan Triều Viễn lựa chọn lấy đứa bé ra, chưa biết chừng Tô Lam sẽ tỉnh lại.


Nhưng chú ấy mới là người phải chịu áp lực khổng lồ đó, không ai biết chú ấy áp lực và sợ hãi cỡ nào!


“Tô Lam, cô nhất định phải tỉnh lại! Nếu không chú tôi phải làm sao đây?”


Mục Nhiễm Tranh khẽ cắn môi rảo bước rời đi.


Quan Triều Viễn vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu khóc nức nở.


“Tô Lam, chỉ cần em bằng lòng tỉnh lại, em bảo anh làm gì anh cũng làm, em muốn thứ gì anh cũng cho, sau này anh sẽ nghe em tất, anh nói được làm được, em tỉnh lại được không?”


Anh lặp lại những lời này bằng giọng khàn đặc.


Nhưng Tô Lam không có bất kỳ phản ứng gì, cô không hề cử động, mắt vẫn nhắm chặt, duy trì hơi thở đều đều.