Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1283




Chương 1283


Thật ra Lục Uy Nhiên đã nói vậy với vệ sĩ rất nhiều lần.


Trước khi hợp tác với Tô Nhược Vân, cô ta đã tính kỹ đường lui cho mình.


Đến lúc đó cô ta sẽ giả bộ mình không biết gì cả, đổ hết tội lên đầu Tô Nhược Vân, dù sao Tô Nhược Vân và Tô Lam trước giờ không đội trời chung, đổ lên đầu Tô Nhược Vân cũng hợp lý.


Quan Triều Viễn bỗng cười lạnh lùng, “Quả nhiên là người xuất thân từ lính đặc chủng, đã tính đến cả đường lui cho mình rồi.”


“Sếp Quan, xin anh hãy tin tôi, tôi thật sự không bị người ta lợi dụng, là Tô Nhược Vân, là Tô Nhược Vân thật đấy!”


“Lúc trước cô nói với vệ sĩ là Tô Nhược Vân sai khiến cô làm như vậy, tôi đã bảo họ đi kiểm tra, lúc ấy tôi hoàn toàn tin tưởng lời cô nói, dù sao Tô Nhược Vân và Tô Lam vẫn luôn có khúc mắc, chỉ tiếc là tôi bắt được người hôm đó hành động cùng cô, cũng tra tấn bức cung như vậy, cô đoán xem bọn họ nói gì?”


Lục Uy Nhiên bỗng cảm thấy có lẽ mình đã rơi vào bẫy.


“Bọn họ nói bọn họ là người cô tìm, hơn nữa cô còn nói với bọn họ, nếu bị bắt thật thì cứ nói là Tô Nhược Vân sai khiến, cô nghĩ chu toàn thật đấy, chỉ tiếc mấy ngày nay Tô Nhược Vân vẫn luôn ở nước ngoài chưa từng trở về.”


“Không phải vậy đâu, đây là bẫy của cô ta, là cô ta thật đấy! Tất cả mọi chuyện đều là cô ta làm! Tất cả kế hoạch đều là cô ta bố trí!”


Lục Uy Nhiên liều mạng lắc đầu, xem ra cô ta thật sự đã rơi vào bẫy của Tô Nhược Vân.


Cô ta muốn đổ oan cho Tô Nhược Vân, nhưng thông minh quá lại bị thông minh hại, bị Tô Nhược Vân cắn ngược lại!


“Nếu như cô ta làm chuyện gì có lỗi với Tô Lam thật thì tôi nhất định sẽ truy xét đến cùng, nhưng còn cô tôi tuyệt đối sẽ không buông tha!”


Quan Triều Viễn hận không thể xé tan xác Lục Uy Nhiên!


Lục Uy Nhiên mất hết hy vọng, ngồi phịch xuống nền đất lạnh giá, lần này cô ta bị vu oan thật rồi!


“Tôi cho cô biết, nếu Tô Lam bình an vô sự, chưa biết chừng tôi sẽ cho cô một con đường sống, nhưng nếu Tô Lam có mệnh hệ gì, cô…”


Quan Triều Viễn không nói tiếp nhưng cô ta có thể tưởng tượng ra được hậu quả.


Anh đứng dậy đi ra khỏi nơi âm u này.


Đám vệ sĩ tiễn Quan Triều Viễn đi, Lục Uy Nhiên lập tức túm lấy góc áo một vệ sĩ.


“Tô Lam chưa chết sao?”


“Tất nhiên là chưa chết!”


“Vậy con cô ta thì sao? Con cô ta còn không?”


“Đứa bé rất khỏe mạnh, có điều bây giờ mợ chủ đang hôn mê, nếu mợ chủ qua đời thì cô nghĩ mình còn ở đây được chắc?”


“Ha ha ha… Tốt, tốt lắm, vậy là cô ta đã hôn mê một tháng rồi! Cô ta chắc chắn không tỉnh lại được, thứ tôi không lấy được thì cô ta cũng đừng hòng! Ha ha ha…”


Lục Uy Nhiên cười một cách điên cuồng.


Quan Triều Viễn trở lại bệnh viện, Mục Nhiễm Tranh đã đứng chờ ở cửa.


“Chú, chú về rồi? Cháu muốn vào thăm Tô Lam, nhưng họ không cho cháu vào.”


Vệ sĩ vẫn luôn canh chừng ở cửa, Quan Triều Viễn từng dặn, không có lệnh của anh thì bất kỳ ai cũng không được vào thăm.