Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1247




Chương 1247


“Tô Lam, hay là anh đưa em về nhà trước nhé, chúng ta cũng đang ở gần sân bay rồi, để anh bảo họ điều máy bay tư nhân của anh đến, cũng may là bây giờ bụng em chưa to hẳn, vẫn có thể lên máy bay được.”


“Không có gì đáng ngại đâu.”


“Cái gì mà không có gì đáng ngại chứ? Bây giờ anh đang hối hận thối ruột rồi đây này! Sau này điều kiện tiên quyết của mọi chuyện đó là phải đảm bảo an toàn cho em, không được để em chịu nguy hiểm hay đau khổ gì hết!”


“Em cũng đâu có yếu ớt đến mức ấy. Anh nhìn đi, bây giờ vẫn đang rất tốt mà. Thật ra em thấy như bây giờ cũng hay mà. Con của chúng ta có thể đi theo chúng ta đến những nơi thế này ngay từ khi còn nằm trong bụng, ngắm được bao nhiêu là cảnh đẹp, cũng coi như là gia đình ba người chúng ta đang đi du lịch.”


Tô Lam xoa bụng mình rồi mỉm cười.


“Đến tận giờ này rồi mà em còn lạc quan được nữa à? Lại còn du lịch chứ? Còn chẳng biết là nó đã có mắt hay chưa.” Quan Triều Viễn chỉ vào bụng của Tô Lam rồi nói.


“Đã đến tận đây rồi, đừng có bỏ cuộc giữa chừng. Em muốn đi cùng với anh thôi mà. Thật ra thì anh cả nói rằng khi chúng ta đến rừng Zavala rồi thì đường về nhà cũng không còn xa nữa, khi qua bên đó rồi thì chúng ta có thể đi máy bay về nhà.”


Gần đây Quan Triều Viễn làm việc một cách rất dứt khoát, nhưng một khi gặp phải chuyện gì liên quan đến Tô Lam thì anh lại hay cảm thấy bối rối.


“Anh thật sự không biết là làm như vậy là đúng hay sai nữa.”


“Đúng, đúng, đúng, chắc chắn là đúng rồi. Anh phải tin tưởng vào bản thân!”


Tô Lam nịnh nọt rúc vào lòng của Quan Triều Viễn.


Ba người cứ đi một lúc rồi ngừng, quãng đường này đã cực kỳ gian khổ, cũng may là bụng của Tô Lam vẫn chưa quá lớn.


Vậy là ba người đi hơn một tháng trời mới đến được rừng Zavala.


Địa hình của Zavala rất hiểm trở, bên trong còn có rất nhiều cây độc, thường xuyên có các loại động vật nguy hiểm đi qua đi lại.


Buổi tối đầu tiên, ba người dừng lại để ngủ lấy sức, ăn uống một bữa nó say, sau khi hồi sức lại rồi thì sáng hôm sau ba người lại lên đường đi vào rừng Zavala.


Lúc mới đi vào Zavala, Giản Ngọc bắt đầu đánh dấu lên các thân cây trên đường đi, địa hình ở rừng rất phức tạp, anh ta cũng không chắc rằng mình có thể đi vào trong rừng hay không.


“Rốt cuộc thì anh có nhớ đường hay không vậy? Hình như chúng ta cứ đi vòng quanh từ nãy đến giờ rồi!”


Quan Triều Viễn đỡ Tô Lam, lại phát hiện ra ký hiệu mà vừa nãy Giản Ngọc đã khắc lên thân cây.


Giản Ngọc nhìn thấy những dấu hiệu này thì cảm thấy rất bối rối.


“Lạ thật đấy, tại sao chúng ta không ra được vậy?”


“Anh đừng vội, từ từ nghĩ kỹ lại đi.”


Mà Wing vẫn luôn đi theo ba người cũng bắt đầu có vẻ hơi mất bình tĩnh.