Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1228




Chương 1228


“Quê cậu ấy ở đâu, mẹ nghe giọng cậu ấy nhưng không nhận ra, cậu ấy nói là thành phố S nhưng mẹ nghe thấy không giống.”


Mục Chỉ Huyên rửa thức ăn giúp Tô Lam.


“Thật ra… Bản thân anh ấy cũng không biết quê mình ở đâu nữa, anh ấy bị người ta vứt trong rừng từ nhỏ, đi theo sói một khoảng thời gian, sau đó thì được cậu cháu phát hiện, mang ra khỏi rừng.”


Trước mặt Mục Chỉ Huyên, tất nhiên Tô Lam không cần phải giấu giếm điều gì.


“À… Ra là có chuyện này nữa à.” Mục Chỉ Huyên suy nghĩ gì đó.


“Nhưng mà, mẹ, dù gì đây cũng là chuyện riêng tư của anh Ngọc, mẹ đừng nhắc trước mặt anh ấy nhé, tránh gợi lại chuyện buồn.”


“Đương nhiên sẽ không rồi, Tô Lam, con biết cậu ấy lớn lên ở khu rừng nào không?”


Bỗng Tô Lam thấy hơi lạ, sao Mục Chỉ Huyên cứ hỏi thăm chuyện Giản Ngọc mãi vậy?


“À, con đừng hiểu lầm, mẹ chỉ tò mò nên thuận miệng hỏi thôi.”


Tô Lam cũng cười gượng.


“Thật ra con cũng không biết là khu rừng nào, anh Ngọc không nói với con.”


Mục Chỉ Huyên không hỏi nữa.


Bữa trưa là một bàn ăn rất phong phú, mọi người đều hết lời khen ngợi tài nấu nướng của Tô Lam.


Quan Triều Viễn tự hào cực kỳ, bản thân anh cũng ăn thoả thuê, dù sao cũng đã lâu rồi anh không được ăn món Tô Lam nấu.


Giản Ngọc ăn cơm xong thì đặt chén đũa lên bàn.


“Tô Lam, anh đã đưa em đến chỗ Quan Triều Viễn an toàn rồi, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, đã đến lúc nên rời đi.” Giản Ngọc nhìn Tô Lam chăm chú.


“Này, anh nhìn vợ tôi vậy là bất lịch sự lắm đấy!” Quan Triều Viễn không thèm quan tâm anh ta đi hay ở, nhìn vợ anh vậy là không được!


“Anh Ngọc, anh phải đi à?”


Ở chung với Quan Triều Viễn đã lâu nên cô cũng học được cách tự động chặn lời nói và hành động của anh.


“Ừ, anh phải đi.”


“Không được!” “Bụp” một tiếng, Mục Chỉ Huyên đặt đũa lên bàn.


Ánh mắt mọi người đều đổ dồn sang chỗ bà.


Đến Quan Hạo cũng cảm thấy vợ mình rất lạ.


Với họ mà nói, Giản Ngọc có ở đây hay không đều được, chưa kể Giản Ngọc là người, nếu cứ ở nơi đóng quân của ma cà rồng thì sẽ gặp nguy hiểm, nếu anh ta muốn đi cũng không có gì đáng trách.


Mục Chỉ Huyên cũng chợt nhận ra mình giọng mình hơi quyết liệt.


Bà lập tức cầm đũa lên che đi sự hoảng loạn của mình: “Không, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ thấy bây giờ Tô Lam có thai, sợ là chỉ ở đây vài ngày rồi phải đi, đường về cũng rất dài. Nếu chỉ có mình Tiểu Viễn, thằng bé sẽ không đối phó nổi, cho nên mong cậu Giản đã giúp thì giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.”


“Ý mẹ là sao? Bố, mẹ, hai người đang đuổi chúng con đi à?” Quan Triều Viễn tranh nói trước.


“Mẹ con nói đúng đó, gia tộc Butt là gia tộc nham hiểm gian xảo, có thù tất báo. Lần này họ phải nhịn nhục ở địa bàn của chúng ta như vậy, chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua cho nên mấy đứa ở đây nghỉ ngơi vài ngày là phải rời khỏi đây ngay.”