Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1198




Chương 1198


Giản Ngọc sờ túi, lấy một quả quýt khác từ trong túi ra đưa cho Tô Lam.


“Tô Lam, em phải suy nghĩ thật kỹ, lỡ như đứa bé này có vấn đề gì thì em cũng đã chịu khổ mười tháng rồi.”


“Anh Ngọc, thật ra anh cũng biết anh không thuyết phục được em mà. Nếu anh thực sự muốn tốt cho em thì hãy quản lý Tập đoàn Dark Reign cho tốt, để em và con em không phải lo cơm ăn áo mặc về sau.”


Tô Lam lại bóc quýt ăn tiếp.


“Được rồi, coi như chúng ta vừa nói chuyện phiếm đi, anh về công ty đây.”


Giản Ngọc quay người chuẩn bị ra khỏi phòng ngủ.


“Anh mua quýt ở đâu vậy để em bảo Lê Hoa đi mua một ít.” Tô Lam hỏi.


“Nếu em thích ăn thì anh sẽ mang về cho em.”


Giản Ngọc nghiêng đầu nói, khi đi tới cửa anh ta đột nhiên dừng bước.


Tô Lam vẫn đang ăn quýt không hề để tâm, mấy ngày nay cô không muốn ăn, hiếm lắm mới có thứ cô có thể nuốt trôi.


“Tô Lam… thật ra… Quan Triều Viễn… chưa chết.”


“Hả?” Động tác ăn quýt của Tô Lam đột nhiên dừng lại.





Love Valley sắp diễn ra hôn lễ, lúc này là lúc náo nhiệt nhất, mọi người trong Valley đều đã bắt đầu đến giúp nhà họ Ôn chuẩn bị hôn lễ.


Mà nam chính Quan Triều Viễn lại rất nhàn rỗi.


Anh nằm trên giường cầm điện thoại di động, tất cả ảnh trong máy đều là ảnh Tô Lam, chúng được chụp khi hai người đi du lịch.


Còn có một số video anh quay lại.


Anh cố tình chuẩn bị những thứ này để trở về, ngoài điện thoại ra anh không mang gì theo nữa.


Mà chiếc điện thoại này sẽ không bao giờ có tín hiệu, dù anh có trèo lên cây cũng không có.


Quan Triều Viễn sợ mình mềm lòng, không kìm được mà liên lạc với Tô Lam nên ban đầu để chặn đường lui của mình, anh đã huỷ bỏ chức năng liên lạc của điện thoại.


Anh thậm chí còn nhớ rõ thứ tự của những bức ảnh này, từ khi quay về anh đã không thể nhớ mình đã xem bao nhiêu lần.


Màn hình điện thoại đang hiện khuôn mặt phóng to của Tô Lam, Quan Triều Viễn thận trọng cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi cô.


“Cốc cốc!”


Quan Triều Viễn lập tức cất điện thoại: “Vào đi!”


Tô Kiêm Mặc cầm trong tay một bộ quần áo: “Bác gái bảo em mang tới cho anh, anh mặc thử đi xem có vừa không.”


“Không cần thử, bảo với bà ấy là rất vừa.”


“Anh vẫn nên thử đi, đừng để đến lúc tổ chức đám cưới lại có vấn đề, ai cũng khó xử.”


Lúc này Quan Triều Viễn mới mặc thử, đây là bộ đồ chú rể màu trắng, rất vừa vặn.


Quan Triều Viễn nhìn mình trong gương, tưởng tượng Tô Lam đang đứng bên cạnh.


“Anh rể, anh nói xem nếu chị gái em biết bây giờ anh đang thử trang phục chú rể, chuẩn bị kết hôn với người phụ nữ khác, chị ấy sẽ nghĩ thế nào?”