Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1196




Chương 1196


“Anh có ý gì? Em phải làm kiểm tra, có thể em mang thai rồi!”


“Đúng là em đã có thai.”


Sau khi đấu tranh tư tưởng, Giản Ngọc vẫn quyết định nói cho Tô Lam biết chuyện cô đã mang thai, để cô tự quyết định có giữ đứa trẻ lại hay không.


Tô Lam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Em thật sự có thai rồi sao? Thật ư?”


Giản Ngọc trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt vẫn rất nghiêm nghị.


“Năm tuần rồi.”


Tô Lam đặt tay lên bụng dưới của mình, hoá ra cô thật sự có thai rồi.


Trên mặt cô cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười đã lâu không thấy.


“Tô Lam, không thể giữ đứa bé này được.”


“Tại sao không được? Đây là con của em và anh ấy.”


“Nhưng em nên biết thân phận của Quan Triều Viễn không thể có con với em được, đời sau của hai người là một ẩn số.”


Tô Lam lùi về sau mấy bước: “Vậy thì sao? Cho dù sinh ra yêu quái thì em cũng nhận! Đây là con của chúng em, em sẽ không hại nó!”


“Em nghĩ kỹ chưa? Nếu thật sự là yêu quái thì sao? Em muốn nhưng đứa bé có muốn không? Em sẽ khiến nó sống trong đau khổ cả đời!”


Mặc dù Giản Ngọc đã quyết định giao quyền giữ hay bỏ đứa bé cho Tô Lam, nhưng anh ta vẫn muốn đấu tranh để bỏ đứa bé này.


“Em biết anh muốn nói gì, ban đầu vì cân nhắc những điều này nên chúng em quyết định không sinh con, sau này sẽ nhận con nuôi. Nhưng bây giờ em đã có thai, nghĩa là đây là ý trời, tại sao em phải giết nó?”


Tô Lam vẫn luôn ôm bụng, như thể sợ người khác có thể cướp đi.


“Tô Lam…”


“Anh đừng nói gì nữa, em hiểu! Nếu không mang thai thì em chấp nhận, nhưng bây giờ đã có thai, đó là một sinh mệnh, dù sau này con em có là gì thì em cũng sẽ bảo vệ con chu đáo cả đời!”


Giản Ngọc chợt phát hiện Tô Lam biết mình có thai đã trở lại là Tô Lam của ngày xưa.


Giọng điệu và ánh mắt của cô hoàn toàn khác mấy ngày trước.


“Tô Lam, em đã từng nghĩ đến cuộc sống sau này chưa? Em còn trẻ như vậy, lẽ nào em muốn ở vậy cả đời vì Quan Triều Viễn sao? Chắc chắn sau này em cũng phải lấy người khác…”


“Ai nói em phải lấy người khác? Cho dù không có đứa bé này, em cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ lấy người khác!”


Tô Lam lập tức phản bác.


“Những lời em đang nói đều là lời trong lúc tức giận, em mới hai mươi tuổi, khi nào em…”


“Những lời em đang nói không phải lời trong lúc tức giận, những gì em nói là thật. Nếu từng yêu thì anh sẽ biết, vì đã yêu một người đàn ông thì sẽ không bao giờ yêu thêm được người đàn ông khác.”


“Tại sao không?”


Đây là ý của Quan Triều Viễn, trước khi đi anh đã giao Tập đoàn Dark Reign và Tô Lam cho Giản Ngọc.


Anh hy vọng sau khi mình đi, Giản Ngọc sẽ đi cùng Tô Lam nửa chặng đường còn lại, giúp cô bước ra khỏi nỗi ám ảnh sau cái chết của mình rồi ở bên Giản Ngọc.


Vậy nên đương nhiên Giản Ngọc rất để ý những lời Tô Lam vừa nói.


“Em chỉ có một trái tim, em đã trao tất cả cho anh ấy, nó đã không còn chỗ cho người khác nữa.”


Tô Lam cúi đầu, nhẹ nhàng xoa bụng.