Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1191




Chương 1191


“Anh nói đừng đụng vào tôi, tôi có vợ rồi, vợ tôi sẽ không vui, tôi không thể có lỗi với vợ.”


Đương nhiên Quan Triều Viễn không biết mình đã nói những lời này, bây giờ nghe xong trong lòng anh thấy rất vui vẻ.


“Anh rể, em không có tư cách để phán xét chuyện này, nếu anh thấy làm như vậy có lợi cho đôi bên thì anh làm. Nhưng anh đã sắp kết hôn rồi, anh hãy quên chị em đi, nếu không dù là với anh hay với Daisy đều là một sự tổn thương.”


Tô Kiêm Mặc nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc của Quan Triều Viễn, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng.


Hai bên đã bàn bạc xong chuyện cưới xin của tháng sau, gia tộc Butt chuẩn bị về nước.


Quan Triều Viễn cũng thay quần áo, ít nhất thì chú rể tương lai là anh đây cũng phải đi tiễn người ta.


“Cậu Quan, chúng tôi đã bàn bạc xong mọi chuyện, Daisy của chúng tôi cũng sắp làm cô dâu rồi.”


“Vâng thưa ông Butt, chúng tôi sẽ chuẩn bị hôn lễ trong một tháng này, đảm bảo khiến Daisy hài lòng.”


Daisy đi tới chỗ Quan Triều Viễn: “Honey, một tháng nữa em sẽ là cô dâu của anh.”


“Ừm, một tháng nữa gặp lại.”


Trước khi đi, Daisy còn liếc nhìn Tô Kiêm Mặc, đây chính là kẻ đầu sỏ phá hỏng chuyện tốt của cô ta!


Sau khi tiễn gia tộc Butt về, bên phía Love Valley bắt đầu chuẩn bị cho đám cưới của Quan Triều Viễn và Daisy.


Mấy ngày nay, Giản Ngọc vẫn luôn ở bên Tô Lam.


Bác sĩ nói tình hình của Tô Lam có thể sẽ ngày càng xấu, cũng có thể cô tự nghĩ thông suốt, bước ra khỏi ám ảnh về cái chết của Quan Triều Viễn.


Mấy ngày nay, tình trạng của Tô Lam cũng ngày càng trầm trọng, lúc thì khóc lóc om sòm, lúc lại ầm ĩ đòi đi tìm Quan Triều Viễn, lúc lại trách móc Giản Ngọc.


Giản Ngọc ở phòng làm việc giải quyết chuyện công ty xong cũng đã hơn mười giờ đêm.


Thật hiếm khi biệt thự yên tĩnh thế này, dì Phương đang chờ ở tầng dưới.


“Tô Lam đâu? Cô ấy có làm loạn nữa không?”


“Hình như mợ chủ đã ổn hơn, mấy tiếng tối nay không hề làm loạn, bây giờ mợ đang ngủ trong phòng ạ.”


“Đã ngủ rồi?” Điều này khiến Giản Ngọc thấy hơi lạ, bởi vì buổi tối là lúc Tô Lam làm loạn nhất, không ầm ĩ đến một, hai giờ sáng thì không ngủ.


“Vâng thưa cậu Giản, hiếm khi mợ chủ không làm loạn, cậu cũng về ngủ một giấc thật ngon đi.”


“Được, dì cũng nghỉ ngơi đi, có thể cô ấy đã tự suy nghĩ thông suốt, hoặc cô ấy mệt rồi. Chúng ta cũng nghỉ ngơi đi.”


Dì Phương gật đầu rồi về phòng.


Công ty có quá nhiều việc nên Giản Ngọc cũng hơi mệt. Mặc dù khi Quan Triều Viễn đi đã nói một lượt cho anh ta biết phải làm thế nào, nhưng khi làm thì thật sự vẫn rất phức tạp.


May mà là anh ta, chứ đổi lại là người khác thì chắc đã từ bỏ lâu rồi.


Giản Ngọc về phòng dành cho khách, nằm lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.


Nhưng anh ta lại cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao Tô Lam lại đột nhiên không làm loạn nữa?