Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 1165






Chương 1165

“Em có thể nói không sao? Em đâu mang theo quần áo! Nhưng lần sau anh không thể làm vậy nữa, tối thiểu thì anh cũng phải thương lượng với em, chờ em đồng ý mới được!”

“Được rồi, được rồi, anh sai rồi, vợ đại nhân thay quần áo đi! Anh phối đồ cho em chắc chắn sẽ rất tuyệt!”

Quan Triều Viễn kéo Tô Lam đứng dậy, đi tới trước tủ quần áo.

Tô Lam mặc chiếc váy dài kẻ bảy màu lộ ngực. Dáng cô gầy nên mặc loại váy như vậy là hợp nhất, cộng thêm chiếc mũ rơm đội trên đầu thì có thể nói là hoàn hảo.

Điều làm Tô Lam không nhịn được cười là Quan Triều Viễn tự nhiên mặc một cái quần sooc kẻ bảy màu, phối hợp với chiếc váy của cô thì rõ ràng là bộ đôi tình nhân!

Hai người nắm tay nhau đi trên bãi biển ấm áp. Quan Triều Viễn cầm điện thoại di động chụp rất nhiều tư thế.

“Sau khi về anh phải gửi ảnh cho em đấy.”

Lúc sắp tới đây, cô không mang theo điện thoại theo yêu cầu của Quan Triều Viễn nhưng do trước đó đã đánh tiếng với Từ Tinh Như nên có mang theo hay không cũng không sao cả.

“Sao anh phải gửi cho em?”

“Sao anh không gửi cho em?”

“Em mặc mát mẻ thế, một mình anh ngắm là đủ rồi! Em còn định đưa cho ai xem hả?”

Tô Lam chống nạnh nhìn Quan Triều Viễn. Người đàn ông này đúng là quá ngang ngược!

Cho dù thành phố Z là thành phố ven biển, còn có bãi biển Tình Nhân nổi tiếng nhưng đây là lần đầu tiên Tô Lam thật sự chơi đùa trên bờ biển.

Trên bãi biển lưu lại từng dấu chân của Tô Lam. Quan Triều Viễn ngồi trên bờ cát nhìn cô chạy băng băng, lập tức chụp hết tấm này tới tấm khác.

“Chồng, anh mau tới đây đi!”

“Anh tới đây!” Quan Triều Viễn cất điện thoại, bước nhanh tới trước mặt Tô Lam.

“Anh xem kìa!”

Tô Lam chỉ vào bờ cát nói. Quan Triều Viễn vừa cúi đầu đã nhìn thấy tác phẩm của cô.

Cô vẽ một trái tim thật lớn, bên trong viết tên của hai người bọn họ.

Lam Love Viễn.

Dưới ánh hoàng hôn, Tô Lam ôm Quan Triều Viễn và hôn lên mặt anh một cái, “Em yêu anh, chồng!”

“Anh cũng yêu em.”

Quan Triều Viễn đột nhiên quay người hướng mặt về phía mặt trời chiều đang chậm rãi hạ xuống và biển lớn mênh mông vô tận hô to: “Tô Lam, anh yêu em!”

“Quan Triều Viễn, em cũng yêu anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau!”

Tiếng của bọn họ vang vọng trên mặt biển với từng gợn sóng lấp lánh.

Chỉ nửa ngày, Tô Lam đã thật sự thả lỏng bản thân.

Thức ăn trong tủ lạnh đủ cho bọn họ ăn một tuần, bữa tối do Tô Lam tự nấu. Cô không làm thì hai người chỉ có thể nhịn đói.

Buổi tối lúc đi ngủ, Tô Lam tìm trong tủ treo quần áo thấy một chiếc váy ngủ màu đen xuyên thấu, thật ra mặc nó hay không cũng vậy thôi.

Thôi quên đi, cô cứ coi như tạo phúc lợi cho Quan Triều Viễn vậy.