Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1112




Chương 1112


“Sao thế? Anh không thể xuất hiện ở đây bởi vì nơi này là địa bàn của chồng em ư? ”


“Không, em không có ý đó, ban nãy em nghe thấy người kia gọi anh là phó tổng giám đốc Lãnh, em chỉ cảm thấy…”


Tô Lam bắt đầu nói năng lộn xộn, cô thực sự không thể chấp nhận được chuyện Giản Ngọc nhậm chức ở tập đoàn Dark Reign.


“Đúng vậy, bây giờ anh là phó tổng giám đốc tập đoàn Dark Reign.”


“Đáng lẽ anh phải đang…”


“Đáng lẽ anh phải đang trộm mộ ở ngôi mộ của một vương gia hay hoàng đế nào đó đúng không? Ha ha ha…” Giản Ngọc bật cười.


Tô Lam cười hơi gượng gạo.


“Anh chán cuộc sống phiêu bạt không nơi nương tựa rồi, muốn đổi cách sống khác.” Giản Ngọc cúi đầu nhìn đồ vật trong tay Tô Lam, “Thật là hâm mộ Quan Triều Viễn có một người vợ hiền thảo như em.”


Tô Lam mỉm cười xấu hổ, “Chưa biết chừng sau này vợ anh còn hiền thảo hơn ấy chứ, anh không cần hâm mộ anh ấy đâu, nếu anh đã muốn ổn định, đổi cách sống khác thì hãy chăm chỉ làm việc đi, biết đâu tương lai em sẽ giới thiệu vợ cho anh!”


“Vậy anh phải cảm ơn bà chủ của anh trước rồi, thôi anh đi làm việc đây.”


Giản Ngọc đi đến văn phòng của mình.


Tô Lam ngây người nhìn theo bóng lưng anh ta vài giây rồi mới hoàn hồn, lúc này cô mới lên tầng đi đến văn phòng của Quan Triều Viễn.


Quan Triều Viễn đang bận rộn trong văn phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng là Doãn Cẩn.


“Thư ký Doãn, trưa nay tôi không muốn ăn cơm, nếu tôi đói sẽ gọi cậu sau.”


“Vì sao lại không muốn ăn cơm, anh khó chịu hả?”


Nghe thấy giọng nói này, Quan Triều Viễn ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên!


Quan Triều Viễn lập tức đặt cái bút trong tay xuống, đứng dậy đi đến trước mặt Tô Lam.


Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn với vẻ hơi thất vọng, “Mất công em làm cho anh nhiều món ngon như vậy, đành để lát nữa anh đói rồi ăn sau vậy.”


“Bây giờ anh đói rồi, không tin em sờ thử đi.” Quan Triều Viễn cầm lấy tay Tô Lam đặt lên bụng mình, “Xẹp lép rồi!”


“Vậy ban nãy sao anh lại nói không ăn cơm?”


“Cái đó… Ngày nào thư ký Doãn cũng chuẩn bị đồ ăn rất khó ăn!”


Lúc này Doãn Cẩn đang làm việc trong văn phòng không nhịn được hắt hơi hai cái, “Ai mắng mình ấy nhỉ?”


“Được rồi, trưa rồi, ăn cơm thôi.” Tô Lam và Quan Triều Viễn cùng đi vào phòng nghỉ.


Phòng nghỉ vẫn như cũ, Tô Lam cũng coi như quen thuộc, cô bày từng khay thức ăn lên mặt bàn.


“Hôm nay em ăn cùng anh.”


Quan Triều Viễn hưng phấn cầm lấy đũa, “Em được nghỉ à?”


“Ừm, đúng vậy, sáng nay mới về, vừa về liền nghe nói khi em không ở nhà ai đó không vui nên vội vàng tới đây dỗ dành anh ấy.”


“Ai vậy? Có phải Lê Hoa không? Lúc về anh sẽ trừ lương cô ấy!” Quan Triều Viễn tiện tay gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.