Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1045




Chương 1045


Tên xấu xa này, anh muốn tạo bất ngờ cho cô hay là muốn làm cô sợ hãi đây?


Tô Lam bật điện thoại, chuyển sang chức năng đèn pin, tự soi sáng rồi đi bộ một mạch đến bãi biển.


Tuy nơi này rất hẻo lánh nhưng phong cảnh khá đẹp, cũng chính vì hẻo lánh nên xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng trong bụi cỏ, trăng chiếu trên mặt biển tạo sóng lấp lánh.


Nhưng vì quá yên tĩnh nên cô thấy sợ, cô đã đến rồi, còn điều bất ngờ thì sao?


“Ông xã?” Tô Lam thận trọng gọi.


Nhưng đáp lại cô chỉ có sự vắng vẻ cùng trống vắng.


“Ông xã!” Tô Lam lại gọi lớn tiếng hơn: “Anh đừng làm em sợ, mau ra đây đi, nếu anh còn không ra nữa là em đi đấy!”


Tô Lam không khỏi có chút lo lắng, dù sao cô là con gái lại một mình đến đây, thật sự có hơi sợ hãi.


Nếu không phải biết Quan Triều Viễn ở đây thì cô đã không tới nơi như này.


“Quan Triều Viễn, nếu anh còn không ra thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa!” Tô Lam thật sự tức giận.


“Tô Lam…” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô.


Ở khu Rainbow lúc này.


Quan Triều Viễn đang thắp nến đỏ trong phòng ngủ, vừa ngâm nga một ca khúc vừa dùng bật lửa đốt cây nến đỏ anh vừa mua.


Anh đã phải nhịn hơn mười ngày, cuối cùng đêm nay cũng được giải phóng, ban ngày anh hưng phấn đến mức không biết phải làm gì.


Trên sàn nhà trong phòng, những cây nến đỏ được xếp thành hình trái tim.


Đúng lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.


Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, Quan Triều Viễn như quả bóng bị xì hơi, người gọi tới là Vương Vĩ.


“Ông đừng nói với tôi đêm nay là đêm trăng tròn, nếu ông nói thì tôi sẽ bóp chết ông!”


Quan Triều Viễn không đợi đối phương lên tiếng đã tức giận quát vào điện thoại.


“Cậu chủ… cậu đoán đúng rồi.” Vương Vĩ cũng rất bất lực.


Quan Triều Viễn day đầu mày đầy bất lực: “Ông luôn thích giội nước lạnh vào thời khắc mấu chốt!”


“Cậu chủ, tôi…” Vương Vĩ cũng không biết nên giải thích thế nào, hiển nhiên ông ấy chỉ làm theo mệnh lệnh.


“Sao bây giờ ông mới nói cho tôi?” Quan Triều Viễn cố nén lửa giận trong lòng.


“Đêm nay đột nhiên trời lại quang, bầu trời vốn đang bị mây đen bao phủ sẽ không xuất hiện trăng tròn, nhưng bây giờ… cậu chủ, cậu mau về đi!”


“Biết rồi!” Quan Triều Viễn đương nhiên không vui, nhìn cây nến vừa mới thắp lên, lòng anh đầy phiền muộn.


Nhưng anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác, chỉ đành đi xuống tầng.


“Lê Hoa!”


Lê Hoa lập tức bước ra khỏi phòng.


“Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”


“Lát nữa mợ chủ về thì nói tôi có việc gấp phải đến công ty.”


“Vâng, tôi biết rồi.”