Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 919




Ánh mắt của Lâm Băng Nguyệt tình cờ nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Thần, cô ta chưa bao giờ thấy một người cao quý như anh lại dùng ánh mắt cầu xin với Tô Thắm như vậy.

Tim Lâm Băng Nguyệt hung hăng thắt lại, lúc này rốt cuộc cô ta hiểu ra một việc, Hiên Viên Thần thực sự yêu Tô Thắm mà Tô Thám mới là người được yêu đơn phương.

Sợ đố kị và ghen ty tràn ngập trong lòng cô ta.

“Thực sự muốn rời đi sao?”

Hiên Viên Thần khàn giọng hỏi, mang theo ý vị đáng thương.

Tô Thắm gật đầu rồi nói với Lâm Băng Nguyệt: “Lâm tiểu thư, cô có muốn cùng nhau trở về không?”

Lâm Băng Nguyệt thấy Hiên Viên Thần không có ý muốn đưa cô ta về, nghe thấy lời nói của Tô Thắm, cô ta đương nhiên nhận bậc thang đi xuống này, gật đầu đáp: “Được.”

“Để cấp dưới của anh đưa chúng ta đi!”

Tô Thắm nhìn Hiên Viên Thần nói.

Hiên Viên Thần bát đắc dĩ thở dài một hơi, cầm điện thoại di động lên bám só, bảo họ lái xe tới để đưa cô đi.



Không đến năm phút đồng hồ, người của anh đã tới, Hiên Viên Thần đứng ở bên cạnh Tô Thắm, trong mắt hiện lên một chút oán hờn.

Tô Thắm giống như không phát hiện nhưng Lâm Băng Nguyệt lại nhìn thấy, cô ta hoàn toàn có cảm giác tuyệt vọng, không cần Hiên Viên Thần từ chối cô ta bằng lời nói tàn nhẫn, chỉ cần anh nhìn Tô Thắm với ánh mắt như vậy cũng đủ để đánh tan mọi hy vọng của cô ta.


Khi Hiên Viên Thần nhìn Tô Thám, Lâm Băng Nguyệt cũng nhìn về phía Tô Thắm, ánh mắt Tô Thắm nhìn về tuyết đang rơi, sau đó lại nhìn thoáng qua Lâm Băng Nguyệt. Thời điểm Lâm Băng Nguyệt đến đây, vì để mình trang nhã nhất có thể nên ngay cả một chiếc khăn lụa cô ta cũng không có, để lộ cái cổ tinh tế, nhưng bây giờ là tháng mười hai, thời tiết rất lạnh.

Tô Thắm lấy từ kệ áo bên cạnh một chiếc khăn quàng cổ của Hiên Viên Thần nói: “Lâm tiểu thư, ở đây có một chiếc khăn quảng cổ, cô quàng vào đi! Bên ngoài trời rất lạnh.”

Lâm Băng Nguyệt xem xét chiếc khăn, nhận ra không phải của Tô Thắm, cô ta lập tức nhìn Hiên Viên Thần, chờ sự đồng ý của anh.

Hiên Viên Thần gật gật đầu nói: ‘Quàng lên đi! Đừng để bị lạnh.”

“Cảm ơn.”

Lâm Băng Nguyệt nói câu này, là tỏ lòng cảm ơn với Tô Thám.

“Diệp Đông, lại lấy một chiếc khăn quàng cổ của tôi xuống đây!”


Hiên Viên Thần quay sang nói với Diệp Đông bên cạnh.

“Vâng.”

Diệp Đông bước nhanh lên lầu, nhanh chóng lấy một chiếc khăn quàng cô của Hiên Viên Thần xuống.

Hiên Viên Thần nhận lấy và muốn quàng cho Tô Thắm nhưng Tô Thắm đưa tay ra nhận, tự mình quàng lên.


Hiên Viên Thần bắt đắc dĩ, đành phải lấy áo khoác của mình choàng lên người cô, Tô Thắm không có mặc áo khoác dày nên không từ chối.

Lâm Băng Nguyệt ở một bên nhận đủ đả kích, nhưng chính cô ta lại phát hiện ra những kích thích này là do tự cô ta tìm đến, đột nhiên cô ta cảm thấy mình thật ngu ngốc, nếu cô ta nhận ra sớm hơn một chút thì đã không phải ở đây chịu trận rồi.

“Lâm tiểu thư, mời đi!”

Tô Thắm dẫn đầu đi vào hành lang bên ngoài đại sảnh.

Hiên Viên Thần hộ tống ở phía sau hai người phụ nữ, nhìn họ lên xe, anh không nỡ rời đi.


Qua cửa kính xe, Lâm Băng Nguyệt nhìn người đàn ông đứng đó bất chấp gió lạnh, cô ta biết người đàn ông bát chấp gió lạnh đứng đây không phải là vì cô tà mà là Tô Thám.

Xe nhanh chóng rời đi, lúc này Hiên Viên Thần mới quay trở về, còn rất nhiều công việc đang chờ anh.

Trên ghế sau của chiếc xe yên tĩnh, tắm vách ngăn phía trước được kéo lên tạo thành một không gian rất riêng tư tại đây.

Trong đầu Lâm Băng Nguyệt hiện lên rất nhiều thứ, chẳng hạn như những lời cô ta mắng Tô Thắm hôm nay, những lời vừa cay nghiệt đến thấu xương.

“Tô Thắm, cô thực sự không hận tôi chút nào sao?”

Giọng nói đầy tò mò của Lâm Băng Nguyệt vang lên.