Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2107




Có vẻ như Hình Nhất Phàm đã tốn rất nhiều tâm tư để xây dựng một mái ấm mới!

“Hài lòng không?” Hình Nhất Phàm nhìn cô, mong chờ phản ứng của cô.

Bạch Hạ gật gù: “Rất hài lòng, đều là kiểu em thích.”

Hình Nhất Phàm đưa cô lên lầu, đi thẳng đến phòng ngủ chính của anh, Bạch Hạ nhìn thấy chiếc giường vàng nhạt, chăn bông bằng lụa mềm mượt có khí chất vô cùng sang trọng của quý tộc, cô vừa nhìn đã thích TỒi.

“Sao anh lại thay thành màu này? Dễ bản lắm đáy!” Bạch Hạ nói, nhưng cô lại cao hứng ngã lên giường, cười khúc khích: “Nhưng mà em thật sự rất thích!”

Hình Nhất Phàm thấy cô muốn đứng dậy thì lập tức xấu xa đè cô lại, đôi mắt anh híp lại, mang theo sự nham hiểm của một chú sói: “Nếu em thích, chúng ta có thể ngủ ở đây sớm hơn một chút.”

Bạch Hạ xấu hồ né tránh ánh mắt của anh: “Được!”

Hình Nhất Phàm biết hôm nay đã là ngày thứ tám rồi, anh mừng thầm, cũng vô cùng kích động và mong chờ.



Hình Nhất Phàm cúi người xuống, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi đỏ mọng của cô, giải cơn thèm trước một chút.

Bạch Hạ không thể đẩy anh ra, chỉ đành phải thử chiếc giường này có thoải mái hay không, nó rất thoải mái, ôm trùm lấy cô, khí tức nam tính dày đặc của Hình Nhất Phàm bao quanh cô, đầu óc cô trồng rỗng.


Nụ hôn của Hình Nhất Phàm, nóng bỏng như nắng hè, muốn làm tan chảy mọi thứ, Bạch Hạ ở dưới thân của anh trực tiếp nhũn thành một vũng nước.

Thế nhưng, Hình Nhất Phàm giờ này vẫn chưa thể ra tay với cô, anh chỉ giải cơn thèm một chút rồi mới kéo Bạch Hạ dậy, Bạch Hạ đỏ bừng cả mặt, đánh vào cánh tay của anh: “Anh hư quá đi.”

Hình Nhất Phàm bật cười haha, nắm tay cô nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài tản bộ một chút! Đã lâu em không về đây rồi.”

Bạch Hạ cũng thực sự muốn ra ngoài đi dạo, xem nơi cô đã sống trong một năm này có những thay đổi nào. Đương nhiên, mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi, ngoại trừ việc cây cối đã cao hơn một chút, hoa hồng trong vườn cũng nở rộ hơn. Bạch Hạ lười biếng nắm lấy tay Hình Nhất Phàm, cô nhìn về phía căn biệt thự ở đối diện, hình như đã có người khác dọn vào ở, cô nghe thấy từ bên trong đó truyền đến tiếng của trẻ nhỏ, đó hẳn là một gia đình hạnh phúc!

“Em còn nhớ rõ ngày đó, lúc em nhìn thấy anh, cảm giác mà lần đầu tiên anh cho em là vô cùng lạnh lùng, chớ đến gần!” Bạch Hạ tưởng tương đến Hình Nhất Phàm ngày đó trong trí nhó của cô.


Dáng vẻ như một cậu ấm của anh thật sự khiến cô nhớ mãi.

Hình Nhất Phàm cong môi cười: “Nếu anh biết em là vợ tương lai của anh thì anh nhất định sẽ nở nụ cười rạng rỡ nhất với em.”

Bạch Hạ không khỏi bật cười: “Lúc đó anh mà cười rạng rỡ với em, em sẽ tưởng rằng anh là đồ ngốc, như vậy mới doạ em chạy mát đáy!”

“Ò! Em thích chồng mình giả vờ lạnh lùng sao?” Hình Nhất Phàm dứt lời, khuôn mặt anh tuần lập tức lộ ra vài phần nghịch ngợm, anh nở một nụ cười vô cùng quyền rũ.


Bạch Hạ ngắng đầu, vòng tay ôm lấy cổ anh nói: “Sau này không cho phép anh cười với người khác như vậy đâu đấy.”

Câu nói ngang ngược này của cô khiến Hình Nhất Phàm cười càng tươi hơn: “Được, anh chỉ cười với em thôi!”

*Có chồng đẹp trai cũng thật là khổ tâm mài!” Bạch Hạ nói xong, lại buông cổ anh ra, dáng vẻ vô cùng lao tâm khổ trí.


Hình Nhất Phàm lập tức đuổi theo nắm lấy tay cô: “Em đừng lo, anh sẽ làm cho em đỡ phải lo hơn!”

Bạch Hạ quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến người khác lo lắng của anh, trong lòng lại có một cảm giác rất tự hào: “Ừm, em tin anh.”

Hình Nhất Phàm ôm vai cô dạo một vòng trong vườn, Hình Nhất Phàm chuẩn bị đưa cô về nhà nấu bữa tối, bây giờ trong biệt thự đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, tủ lạnh bỏ đầy ắp đồ.

“Tối nay anh nướng bò bít tết, uống thêm chút rượu, chúng ta thưởng thức bữa tối dưới ánh nến, em thấy thế nào?” Hình Nhất Phàm hỏi cô.

Bạch Hạ gật đầu: “Ừm! Được!”

Cả hai trở về biệt thự, bắt đầu chuẩn bị cho bữa tối dưới ánh nền. Hình Nhất Phàm xuống dưới tầng hầm của mình, lấy lên hai bai rượu vang đỏ hạng nhát.