Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1964




Trong giây tiếp theo, người đàn ông đứng lên dậy dỗ người phụ nữ không nghe lời này, người có ý định bán anh.

“Ừm…” Bạch Hạ choáng váng, người đàn ông này, nói thì nói thôi còn động tay động chân, có thể nói lý chút hay không?

Hôn xong, áo ngủ của hai người có chút lộn xộn, trong phòng tản ra không khí nguy hiểm.

Khi buông Bạch Hạ ra, Hình Nhất Phàm rời khỏi giường, trước khi rời khỏi giường, anh không quên đắp chăn cho.

cô để không bị cảm lạnh.

Bạch Hạ xấu hỗ đến mức vùi đầu vào chăn bông, vừa rồi cả hai cảm nhận được đối phương thân mật nhát, chỉ là Hình Nhất Phàm khắc chế rời đi.

Hình Nhất Phàm đi đến ban công, Bạch hạ choáng váng, giống như thiếu dưỡng quá độ, buồn ngủ ngược lại lại dâng lên.

Hình Nhất Phàm đang đứng trên ban công, gió lạnh thỏi qua, nhưng anh lại cực kỳ nóng, anh nghĩ tối nay đừng nghĩ đến một giấc ngon lành rồi.

Anh rõ ràng cảm thấy vừa rồi cô không đẩy anh ra, nều có thể, đêm nay anh có thể đạt được nguyện vọng.

Nhưng anh vẫn cố kiềm chế, anh không muốn thời khắc quan trọng nhất của họ xảy ra vào đêm nay, anh muốn cho cô đủ cảm giác an toàn và để cô chủ động hơn.



Thay vì ép buộc cô bằng thủ đoạn nữa cứng nửa mềm, vừa rồi dưới nụ hôn của anh cô giống như mắt đi lý trí giống như một người yếu đuối không còn lựa chọn nào khác.

Khi Hình Nhất Phàm quay trở lại, căn phòng vô cùng yên tĩnh, Bạch Hạ đang cuộn tròn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bên ngoài, giống như một quả táo chín vàng hồng, yên tĩnh.

Hình Nhất Phàm hôn cô, anh chọn ngủ trên ghế sofa.


Sáng sớm.

Bạch Hạ đang ngủ mơ mơ màng màng, cô giật mình mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ sáng rực, không có Hình Nhất Phàm bên cạnh, cô không khỏi vén mái tóc dài, tối qua cô ngủ quên mắt.

Chỉ nhớ rằng sau nụ hôn nguy hiểm đó, Hình Nhất Phàm rời đi, còn cô ngủ thiếp đi.

Bạch Hạ nhắm mắt lại, nghĩ đến nụ hôn, nghĩ đến hai người đối mặt với nhau thân mật nhất, mặt của cô đỏ bừng.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên một âm thanh mở: cửa, Hình Nhất Phàm một thân áo sơmi đen quần tây rảo bước tiền vào, trong tay anh còn cằm một túi quần áo.

Bạch Hạ lập tức vui mừng: “Là quân áo của em sao?”


Hình Nhất Phàm đi đến bên cạnh cô, Bạch Hạ lập tức đưa tay ra đón lấy nhưng anh cười rồi nhấc đi.

Bạch Hạ lập tức hơi giận: “Mau đưa cho em.”

“Trừ phi em đồng ý với anh hai chuyện.”

Hình Nhất Phàm hơi nhướng mày kiếm, có chút đáng ghét.

Tối hôm qua anh đã nhịn khổ cực như vậy, nhất định phải đòi lại một ít thù lao.

Bạch Hạ cắn môi đỏ mọng, không thể làm gì khác hơn nói: “Đồng ý anh chuyện gì?”


“Thứ nhát, gọi một tiếng chồng cho anh nghe thử, thứ hai hôn anh một cái.”

Hình Nhất Phàm yêu cầu.

Bạch Hạ ngẳng đầu nhìn anh, chẳng bao giờ ông qua chồng cái gì, sao có thể kêu ra miệng đây?


“Nhất định phải gọi sao?”

“Phải!”

Hình Nhất Phàm gật đầu.

Bạch Hạ đành phải buông thõng mắt, vặn hai tay ngượng ngùng lại với nhau, gọi anh bằng một giọng không thể nhẹ nhàng hơn: “Chồng!”

“To hơn một chút.”

Hình Nhất Phàm híp mắt cười nói.

Bạch Hạ ngẳng đầu, hít sâu một cái, ngượng ngùng nói: “Chồng!”