Bùi Nguyệt Hoàng đang cùng trò chuyện với Tống Thành, cô cảm thấy có người từ phía sau đi tới, cô nghĩ đó là người đến chào hỏi, cô vừa uống vừa quay người lại, nhưng lại nhìn thấy một bóng dáng đẹp trai và quyến rũ đang đứng dưới ánh đèn.
Lam Thiên Thần đang cầm một ly rượu vang đỏ, tay đút trong các túi quần của mình, nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt phức tạp yếu ớt.
Bùi Nguyệt Hoàng sửng sốt, không ngờ anh ta lại ở đây, nụ cười trên mặt cô cứng đờ mát máy giây, vẫn phản ứng nhanh, mỉm cười chào hỏi: “Lam nhị thiếu, lâu rồi không gặp, không ngờ cậu cũng đến đây.”
“Không lâu, chúng ta mới gặp nhau mấy ngày trước, cô quên rồi à?”
Lam Thiên Thần có cảm giác khó chịu trong lòng, hóa ra cô là loại người vắt chanh bỏ vỏ.
Nụ cười của Bùi Nguyệt Hoàng hơi gượng lại, đêm nay cô muốn đoạt được đơn hàng từ Tống Thành, cô phải đối phó với anh ta, cho nên cô thực sự không có thời gian để chào hỏi Lam Thiên Thần.
“Lam nhị thiếu, cậu đi một mình à?”
Bùi Nguyệt Hoàng muốn tìm bạn gái đi cùng anh.
“Một mình.”
Lam Thiên Thần nheo mắt đáp lại.
“Vậy thì cậu nên tìm thêm một người đi chung đi.”
Bùi Nguyệt Hoàng bật cười, lúc này một bàn tay đưa qua eo cô, là của Tống Thành, anh ta nói với Bùi Nguyệt Hoàng: “Nguyệt Hoàng, đi nào, anh đưa em đi gặp Lưu tổng. Không phải lúc nào em cũng muốn gặp anh ta sao?”
“Anh ta ở kia kìa.”
Bùi Nguyệt Hoàng nhìn thấy một người nổi tiếng kinh doanh khác mà cô muốn làm quen, cô quay đầu lại liếc nhìn Lam Thiên Thần: “Lam nhị thiếu, xin lỗi không tiếp được.”
Nói xong, Bùi Nguyệt Hoàng đi đến bên cạnh lấy rượu, đồng thời, cô cũng lặng lẽ tách tay Tống Thành ra.
Lam Thiên Thần đứng trong đám đông với đôi mắt lạnh lùng, nhìn người phụ nữ đã rời đi, vẫn còn phảng phát mùi thơm của cô trong không khí, nhưng cô đã đồng hành cùng những người đàn ông khác và thậm chí còn cho phép người kia ôm lấy mình.
Một cô gái đột nhiên đến gần Lam Thiên Thần: “Thiên Thần, tìm được anh rồi.”
Thì ra là Diệp Tiêu tối nay ăn mặc quyến rũ, cô ta cũng đang nhàm chán, cho nên, khi biết Lam Thiên Thần cũng có ở đây vừa vặn có người tám nhảm chung.
“Thiên Thần, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Diệp Tiêu phát tay trước mặt anh.
Lam Thiên Thần thu hồi ánh mắt, chán nản nói: “Không có gi”
Cách đó không xa, Bùi Nguyệt Hoàng đang cầm ly rượu nhìn về hướng Lam Thiên Thần, nhìn thấy một cô gái xinh xắn gợi cảm ở bên cạnh, tâm trạng cô hơi giật mình.
Vừa rồi anh nói anh đến một mình, nhưng không phải bây giờ anh có một cô gái vây quanh sao?
Cô gái trạc tuổi anh nên có vẻ xứng đôi vừa lứa.
“Bùi tổng, kính cô một ly nào.”
Lưu tổng nâng ly đến.
Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười và nâng cốc của mình lên ngay lập tức, nhưng trong khi uống, cô quan sát Lam Thiên Thần và người phụ nữ kia nói chuyện, ngay cả khi cô gái quay lại, cũng nắm lấy bờ vai anh, đi đến một chỗ khác.
Đáy mắt Bùi Nguyệt Hoàng hiện lên một vòng phức tạp, có chút đắng chát chát, tắt nhiên cô vẫn chưa quên lần trước đã cùng anh vui vẻ như thế nào trong nhà hàng.
Thậm chí anh không nhớ rằng anh đã nói là anh sẽ giả làm bạn trai của cô để ra mắt gia đình, nhưng khi anh có một cô gái trẻ trung và xinh đẹp ở bên cạnh, cô lại không thể lại gần.
Mặc dù là một người thành công ni tiếng, nhưng khi nhắc đến độ tuổi, cô thua người con gái trẻ trung kia.
“Bùi tổng, cô đang nhìn cái gì vậy?”
Tống Thành nhận tháy cô hơi lơ đễnh.
“Không có gì, chỉ là đang suy nghĩ vẫn vơ.”
Bùi Nguyệt Hoàng cười che dấu.