Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1893




Nói xong, cô có gắng đứng thẳng dậy khỏi vòng tay anh, nhưng cô phát hiện chân trái đau đến mức chạm được xuống đất còn khó, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cảm thầy.

có chút thảm hại.

Lam Thiên Thần nhìn dáng vẻ có gắng kiên cường của cô, trong lòng dâng lên một ý nghĩ, trực tiếp nói: “Mạo phạm rồi.”

Bùi Nguyệt Hoàng không hiểu anh đã mạo phạm cô ở đâu, chỉ đột nhiên cảm thấy bên dưới đầu gối và nách mình có hai cánh tay quàng lấy sau đó toàn thân cô nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất. Cô được Lam Thiên Thần ôm ngang lên.

Đôi mắt đẹp của Bùi Nguyệt Hoàng thường ngày vốn bình tĩnh lúc này hơi trừng to lên, ngay cả đầu óc lanh trí thanh tỉnh của cô lúc này cũng có chút trống rỗng.

Từ khi cô tiếp quản công ty, chưa có người đàn ông nào dám càn rỡ trước mặt cô, huống chỉ là cái ôm thân mật như vậy.

Lam Thiên Thần cứ bế cô như vậy đi về phía cửa nhà hàng, bên cạnh có mấy người khách đều đang nhìn sang, nhưng anh hoàn toàn không để ý đến, ngược lại Bùi Nguyệt Hoàng lại cảm thấy có chút xấu hỏ, vùi đầu vào trong lòng anh.

Trong thang máy, Lam Thiên Thần tiếp tục ôm cô, bầu khí thở của Bùi Nguyệt Hoàng tràn ngập hơi thở thơm tho và sạch sẽ của anh, khiến đầu cô có chút choáng váng.

Lam Thiên Thần một bên bế cô bước ra khỏi cửa nhà hàng, một bên hỏi cô: “Tôi nghĩ chân cô không thể đi đường được nữa đâu. Tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện trước, sau đó đưa cô về nhà.”



“Hả! Không cần phiền phức như vậy, tôi có thể bảo trợ lý của tôi đến đón.” Bùi Nguyệt Hoàng vội vàng lên tiếng, cô rất ngại làm phiền đến anh.

Tuy nhiên, lời vừa ra khỏi miệng, cô chợt cảm thấy hối hận, tại sao cô lại không chấp nhận lòng tốt của anh chứ?


Chẳng lẽ cô thực sự muốn khiến cho tất cả những người đàn ông xung quanh cô cách xa trăm dặm sao? Thực ra đây cũng là do thói quen của cô, vì cô là phụ nữ, muốn thể hiện một người phụ nữ mạnh mẽ, không hề thua kém đắng mày râu.

Mà từ chối sự giúp đỡ của tất cả đàn ông cũng là một loại biểu hiện tâm lý không chịu thua kém đàn ông của cô.

“Tối nay tôi rất rảnh, để tôi đưa cô đi!” Lam Thiên Thần không muốn ném cô cho người khác.

Trái tim của Bùi Nguyệt Hoàng khẽ rung lên, cô cũng không từ chối nữa: “Vậy làm phiền cậu rồi.”

“Không phiền chút nào.” Lam Thiên Thần vừa nói vừa bế cô đến bên cạnh chiếc xe thể thao của mình. Một chiếc xe thể thao màu xanh lam, rất hợp với khí chất của anh.

Thời trang, trẻ trung và năng động.


Để Bùi Nguyệt Hoàng ngồi vào ghé phụ, Lam Thiên Thần cũng lập tức ngồi vào, anh điều chỉnh gps đến bệnh viện gần đó, điều khiển tay lái một cách tao nhã, lái xe ra khỏi nhà hàng.

Ánh mắt của Bùi Nguyệt Hoàng rơi vào khuôn mặt trẻ trung và điển trai của anh vài lần, chiếc đồng hồ anh đeo ánh lên sắc xanh lá sãm, được đeo trên cổ tay mảnh khảnh của anh, khiến cả người anh lộ ra khí chất vô cùng quyến rũ.

Lam Thiên Thần có lẽ đã nhận ra ánh mắt của cô, khi nhìn vào gương chiều hậu, anh cũng khẽ mỉm cười với cô.

Nhịp đập trái tim của Bùi Nguyệt Hoàng tăng tốc rất nhanh, cô vậy mà từ trong đôi mắt của một người đàn ông nhỏ hơn cô ba tuổi, nhìn thấy sự ám áp, cưng chiều cô.


Bùi Nguyệt Hoàng lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đã bao lâu rồi cô chưa nghiêm túc hẹn hò với một người đàn ông rồi? Vậy nên, tình cờ gặp được một người đàn ông đẹp trai như vậy, trái tim của cô mới rung động?

Hơn nữa, đây còn là một người đàn ông nhỏ hơn cô ba tuổi.

Bủi Nguyệt Hoàng cắn đôi môi đỏ mọng của mình, cảm thấy có chút buồn tủi thay cho bản thân. Lam Thiên Thần lái xe đến bệnh viện xong liền bước xuống, đi vòng qua phía trước xe, đến bên cạnh ghé phụ, anh mở cửa xe ra, Bùi Nguyệt Hoàng tự mình vịn khung xe bước xuống, sau khi cô đứng thẳng người, Lam Thiên Thần đóng cửa xe lại, khóa xe.

Nhìn thấy Bùi Nguyệt Hoàng đanh mặc quần tây, anh hơi cúi xuống trước mặt cô: “Lên đi, tôi cõng cô.”


Bùi Nguyệt Hoàng có chút hoảng hổ, lần này lại để anh phải cõng cô sao?

Nhìn bóng lưng của người đàn ông mảnh khảnh này, cô nuốt nước bọt, như thể tắm lưng của Lam Thiên Thần như thể có một sức hút bí ẳn quyến rũ cô.

Bùi Nguyệt Hoàng vươn tay bám lên lưng anh, ngay lập tức, mông cô bị hai lòng bàn tay to lớn có lực đỡ lấy.

Đôi mắt đẹp của Bùi Nguyệt Hoàng lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng trên lưng Lam Thiên Thần, cô cũng rất nhanh liền có cảm giác an toàn.

Lam Thiên Thần cõng cô trên lưng đi về phía cổng bệnh viện, anh đưa cô đến phòng khám khoa chỉnh hình trước, sau đó lại chạy tới chạy lui để lấy số cho cô.