Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1887




Bạch Hạ nhận máy của anh, nhìn ba câu ở trên: “Em thích anh, muốn làm bạn gái anh. Em muốn ở cạnh anh.”

Bạch Hạ hơi xanh mắt, mặt đỏ lên nhìn anh: “Nhất định phải đọc cái này?”

“Vậy em còn muốn nó không?” Hình Nhất Phàm cầm đen quơ quơ, lúc này anh mong cái đèn đủ hấp dẫn để cô đồng ý mà đọc.

Bạch Hạ nhìn cái đèn mà sỉ mê, cô không thẻ làm gì ngoài đọc lên: “Được, em đọc, đọc xong anh cho tôi đấy.”

“Được!” Hình Nhát Phàm thoải mái Bạch Hạ ho nhẹ một tiếng, trả lại điện thoại cho anh, sau đó nhìn người đàn ông đối diện, nhìn vào cặp mắt của anh bảo: “Hình Nhất Phàm, em thích anh…” Xì một tiếng, Bạch Hạ không kìm được cười rộ lên.

“Nghiêm túc nào.” Hình Nhất Phàm lập tức lườm cô.

Bạch Hạ không còn cách nào ngoài che miệng, đôi mắt cười híp lại nhinfanh, tiếp tục đọc máy móc: “Em muốn làm bạn gái của anh, em muốn ở bên anh…”

Nói xong, Bạch Hạ lập tức đưa tay ra: “Đưa ra đi, tôi làm theo rồi.”

Hình Nhất Phàm tháy vẻ không nghiêm túc của cô, nào có giông tỏ tình? Như đang làm trò đùa.

Hình Nhất Phàm có hơi không tình nguyện đưa đèn cho cô, Bạch Hạ cầm trong tay, cười ngọt ngào: “Đẹp quá đi.”



Hình Nhất Phàm khoát tay, híp mắt hỏi: “Vừa nãy em nói lời trong lòng không?”

Bạch Hạ cười tươi, hỏi lại anh: “Không phải anh bảo tôi đọc à?”


Hình Nhất Phàm không đáp, lúc này món ăn đưa lên, Bạch Hạ đói lắm rồi.

Cô bỏ đèn vào túi, còn phòng bị nhìn anh một cái, giống như sợ anh cướp của cô.

Trong lòng Hình Nhất Phàm vẫn hơi hài lòng, nghe cô nói rồi thì xem như cô tỏ tình với anh đi.

“Cái này ngon, anh thử xem.” Bạch Hạ gắp vào bát người đàn ông miếng cá.

Đây chắc là cái mình thấy ngon thì sẽ muốn chia sẻ với người khác.

Hình Nhất Phàm hơi run, Bạch Hạ vừa mới thu đũa đã hơi ngại: “Nếu anh ngại nước miếng của tôi, thì anh không cần ăn.”

Hình Nhất Phàm không khỏi cong môi hừ nhẹ: “Hôn bao lần rồi, em thấy tôi có ngại không?”


Bạch Hạ lập tức sợ hãi nhìn quanh, lo người khác nghe thấy, cô hơi ngại bảo: “Có thể nói bé tí không, đừng nói chuyện này nữa.”

Hình Nhất Phàm ở đối diện ăn cá cô gắp cho ngon lành.

Bạch Hạ chau mày, khuôn mặt nhỏ xịu xuống.

Hình Nhất Phàm cũng gắp cho cô miếng thịt, Bạch Hạ cắn môi, đưa tay gắp vào miệng, thấy rất ngọt ngào.


Bầu không khí trong phòng ăn hôm nay đều là lãng mạn và cảm xúc mãnh liệt.

Ăn xong bữa tối hai người rời đi, hai người ăn khá no rồi, Hình Nhất Phàm đề nghị đi tới gần đó, Bạch Hạ đương nhiên đồng ý.

Hai người đi dọc theo một con phó đầy ánh đèn, Bạch Hạ lấy cái đèn ra xem, ánh sáng màu lam nhạt, rất dịu dàng.

Bạch Hạ không để ý đằng trước, lúc này có một cánh tay rắn chắc kéo cô lại người bên cạnh, cô lập tức ngẳng đầu, thấy ánh mắt Hình Nhất Phàm đang nhìn cô.

“Cảm ơn.” Bạch Hạ cảm kích.


Đúng lúc này, đằng trước có một đám người vây kín, Bạch Hạ không khỏi ngạc nhiên: “Chỗ đó có vụ gì thế?”

Nói xong, cô kéo anh: “Chúng ta mau đi xem thử.”

Bạch Hạ len vào trong, thấy một người đàn ông cầm bó hồng đỏ, đang cầu hôn một cô gái. Cô gái kia có hơi kinh ngạc thế nhưng sự vui mừng trong mát, thể hiện cô ấy chờ đợi màn cầu hôn này.

Người xem đều là người trẻ, bây giờ mọi người đều cảm nhận được vẻ đẹp tình yêu, hâm mộ cô gái đó.

Bạch Hạ cũng cười, nhìn người đàn ông ôm lấy cô gái, cô lập tức vỗ tay theo mọi người.

“Lãng mạn ghê.” Bạch Hạ không khỏi lắm bẩm.