Trang Noãn Noãn gật đầu: “Đúng thế, uống xong thì ngất.” Nói xong cô trừng mắt: “Chẳng lẽ anh nghỉ ngờ cốc trà sữa đó có vấn đề sao?”
Kiều Mộ Trạch không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng cô, anh hi vọng cô có thể nhớ lại được tất cả mọi chuyện, anh bình tĩnh hỏi tiếp: “Vậy lúc cô tỉnh lại thì đang ở bệnh viện sao? Là ai đưa cô đến?”
Trang Noãn Noãn lập tức nhíu mày, cần thận nghĩ lại: “Lúc tôi tỉnh lại thì bạn học và chủ nhiệm lớp đều ở đó, bọn họ nói có người phát hiện tôi ngất nên đưa tôi đến bệnh viện, còn về việc ai là người đưa đến thì họ cũng không biết, bọn họ chỉ là nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến, là dùng điện thoại của tôi để gọi cho bạn tôi.”
“Cô có chắc là mình ngất đi hơn ba tiếng?”
“Có! Hôm đó lúc tôi tỉnh lại đã hơn sáu giờ tối, tôi còn nhớ rõ ràng bởi vì tôi rất sợ.”
“Vậy cô… cô có cảm thấy được thân thể của mình có chỗ nào không thoải mái không?” Câu hỏi của Kiều Mộ Trạch có chút nhạy cảm.
Trang Noãn Noãn đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, nhưng cô kiên quyết lắc đầu: “Không có, chủ nhiệm lớp tôi rất lo lắng về điểm này nên bác sĩ nói với cô ấy rằng tôi không có chuyện gì cả.”
Ánh mắt Kiểu Mộ Trạch sâu hơn vài phần, cũng không tập chung vào chuyện này mà tiếp tục hỏi, cân nhắc vài giây liền nhướng mi nói: “Vậy sau đó cô có quay lại hỏi quán trà sữa?
Nhân viên có nói cho cô biết là ai đưa cô đi không?”
“Tôi từng hỏi rồi, nhân viên ở quán trà sữa đó nói sau khi tôi ngất thì nhìn thấy có người đưa tôi đi, là một người phụ nữ, cô ta nói cô ta là người thân của tôi.” Trang Noãn Noãn vừa nhớ lại vừa toát mồ hôi sau lưng, năm đó cô còn cảm kích người phụ nữ đưa cô từ quán trà sẽ đến bệnh viện, nhưng cần thận nghĩ lại thì trong ba tiếng đồng hồ đó cô ở đâu?
Tại sao cô ta lại tự xưng là người thân của cô? Cô ta rõ ràng không phải.
Kiều Mộ Trạch cuối cùng cũng có chút manh mối, trong thời gian ba tiếng Trang Noãn Noãn ngắt đi thì có lẽ là cô nằm trong tay của những tên bắt cóc, hơn nữa chúng còn lợi dụng Trang Noãn Noãn để đe doạ ba mẹ cô ở nước ngoài, ép họ phải tự sát nếu không thì Trang Noãn Noãn ở trong video sẽ ngay lập tức chết trước mặt họ.
Cuối cùng, điều này khiến cho ba mẹ cô tuyệt vọng lựa chọn cách tự sát để bảo toàn cho đứa con gái mà họ hết mực yêu thương, chỉ có như vậy mới có thể lý giải được nguyên nhân tự sát của cặp vợ chồng này.
Trang Noãn Noãn khi đó nhất định là không có năng lực phản kháng, hơn nữa đám người bắt cóc đó chắc hẳn đã tỏ ra rất tàn nhẫn, ép cặp vợ chồng phải trao đổi mạng của mình để bảo vệ tính mạng của con gái.
Ỳ j Còn về việc tại sao Trang Noãn Noãn vân còn sống thì chắc chắn Trang Nghiêm Minh đã bàn điều kiện với người đứng sau, còn nguyên nhân mà Trang Noãn Noãn có thể bình an tiếp tục sống, có lẽ người đó chỉ muốn lấy mạng vợ chồng Trang Nghiêm Minh chứ không muốn giết thêm nhiều người! Trang Noãn Noãn có thẻ tiếp tục sống chỉ bởi vì nếu giết cô thì có thể rước thêm không ít phiền phức.
Hơn nữa vợ chồng Trang Nghiêm Minh tự sát, cảnh sát cũng không có truy tìm chứng cứ, quả là một kế hoạch hoàn hảo.
Trong ánh mắt Trang Noãn Noãn đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cô ngắng đầu lên nhìn người đàn ông với đôi mắt đẫm lệ: “Có phải là anh biết cái gì rồi không? Nói cho tôi biết có được không?”
Kiều Mộ Trạch nhìn khuôn mặt suy sụp của cô, anh thở dài: “Tôi cũng chỉ là đoán thôi, không có chứng cứ xác thực.”
Nước mắt Trang Noãn Noãn không khống chế được lăn dài trên mặt, cô thất thanh nói: “Bọn họ vì tôi nên mới tự sát sao?
Họ là vì muốn cứu mạng tôi… là tôi đã hại bọn họ!”
Kiều Mộ Trạch không ngờ cô cũng đoán ra, ánh mặt trời chói chang ngoài cửa, một vài tia nắng chiếu vào trong đại sảnh nhưng cũng không giấu đi được sự đau khổ tuyệt vọng của cô gái này.
Đau thương đến nỗi ngay cả ánh mặt trời cũng đều không chiếu rọi được lên người cô, nếu như cô khóc thành tiếng còn đỡ, nhưng Trang Noãn Noãn che miệng lại, tiếng khóc nắc phát ra từ kẽ tay cô, từng tiếng một càng lộ ra vẻ đau đớn thẳm thấm vào tận nơi trái tim.
Đáy mắt Kiều Mộ Trạch đan xen ánh sáng, anh có một loại đồng tình đặc biệt rõ ràng với cô, thương xót cô, cũng lo lắng cho cô.
Cô của lúc này đang phải gánh chịu điều đau đớn nhất trên đòi, cô có thể tiếp tục sống là nhờ ba mẹ cô dùng tính mạng mình để đổi lấy.
Kiều Mộ Trạch không quan tâm đến cánh tay bị thương của mình, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ra không chút do dự ôm cô vào lòng.
Tiếng khóc của Trang Noãn Noãn cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, cô ở trong vòng tay của anh khóc đau đón, tay cô nắm chặt lấy quần áo anh, nước mắt thắm ướt vào áo và da của anh, càng thấm vào trái tim anh.
“Cứ khóc đi, có lẽ sẽ dễ chịu hơn một chút.” Kiều Mộ Trạch không định an ủi cô, loại chuyện này mà an ủi rõ ràng rất cứng nhắc.
Tiếng khóc của Trang Noãn Noãn đột nhiên thấp đi giống như một chú mèo kêu thảm, khiến người khác đau lòng. Đột nhiên Kiều Mộ Trạch cảm thấy lồng ngực mình nặng hơn, anh cúi đầu xuống chỉ thấy cô gái trong lòng mình đã ngắt đi, sắc mặt cô tái nhọt, cả người giống như bị tra tấn không còn chút sức lực nào.