Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1332




Đây không chỉ là bộ phim thần thoại của Hình Nhất Nặc, mà còn là một bộ phim của Ôn Lương Diệu, cả bộ phim chế tạo lên một kỳ quan, đã không làm thì thôi, làm thì phải khiến người hâm mộ điên cuồng.

Hôm nay mới là ngày chiếu thứ hai, doanh thu đã đứng top 1 phòng vé, hơn nữa lúc nào cũng kín rạp, nỗi trên toàn quốc.

Danh tiếng của Hình Nhất Nặc cũng vụt sáng.

Ở cửa rạp, Ôn Lương diệu mua một cốc coca, còn mua cả bỏng ngô, bên cạnh còn có Hình Nhất Nặc, thỉnh thoảng lại nghe người hâm mộ đứng bên cạnh sôi nổi thảo luận, cô trong lòng người hâm mộ có một cái tên thân thiết, gọi là Nặc Bảo.

: Bởi vì vẻ ngoài của Hình Nhất Nặc không phải quá xinh đẹp, nhưng lại nhìn đáng yêu như bảo bối nhà bên vậy, ai nhìn cũng thích.

Hình Nhất Nặc cũng thích cách xưng hô này, khi cô đồng ý với cách gọi này, toàn bộ fan của cô cũng thống nhát gọi như vậy.

Vóc người Ôn Lương Diệu vô cùng nồi bật giữa đám đông, anh mặc chiếc quần tây, tỏa ra khí thế ôn nhuận như ngọc, Hình Nhát Nặc cong mắt cười, trong mắt chỉ toàn bóng hình anh.

Hình Nhất Nặc nhận lấy bỏng ngô, Ôn Lương Diệu kéo tay cô: *Đi với anh, bên trong hơi tối.”

“Ừm!” Hình Nhất Nặc muốn chờ tắt đèn mới đi vào, bởi cô lo bị mọi người nhận ra, như vậy sẽ ảnh hưởng tới người khác tới xem phim.



Giờ phút này, ở trung tâm rạp, Kỷ An Tâm và Hoắc Kỳ Ngang đã ngồi sẵn, sau khi tắt đèn, tay ghế của cô bị người ta kéo lên, thắt lưng cô cũng được nhắc lên, người đàn ông kéo cô ngồi trong lòng anh.

Kỷ An Tâm cũng dịu dàng ngồi bên anh, hưởng thụ khoảnh khắc tình yêu này.

Phía sau, trong một hàng ghế ở khóc khuất, là hàng ghế cạnh lối đi nhất, Hình Nhất Nặc ngồi cạnh Ôn Lương Diệu, bắt đầu hưởng thụ bộ phim của cô.


Dưới sự trải nghiệm cao độ của IMAX, hình ảnh được chiếu dưới dạng nhiều tầng bậc, làm cho người ta như được hòa mình trong cảnh phim, thể nghiệm cảm giác hưởng thụ nhất cho các cảm quan.

Trong rạp một mảnh yên tĩnh, khi Hình Nhất Nặc xuất hiện, khán giả xung quanh reo hò ầm ï, ai cũng khen cô có cảm giác tiên khí vô cùng.

Trong phim, Hình Nhất Nặc mặc một bộ y phục màu hồng đào phóng tới, ống kính kéo lại gần, gương mặt của cô tỉnh xảo động lòng, tự mang tiên khí.

Ngồi trong rạp, Hình Nhất Nặc không khỏi mím môi cười, có thể tạo ra hình tượng được ca tụng như vậy, dù bắt cô phải treo trên giây cáp vài lần nữa, cô cũng tình nguyện.

Vào thời khắc này, âm thanh thiên nhiên trong phim cũng chỉnh phục được người nghe, như tiếng tinh linh muôn loài, dẫn người ta vào cảnh tiên.


Hình Nhất Nặc không khỏi kinh ngạc, ghé sát tai Ôn Lương Diệu nói: “Em nói đúng chưa, sư muội em hát tuyệt vời quá.”

Ôn Lương Diệu gật đầu: “Ừm, vô cùng thích hợp với bộ phim này.”

Trong hình, âm thanh rung động, kịch tính phát ra, khi thì ung dung, khi thì mạo hiểm, toàn bộ những điều này đã lấy lòng được người xem, làm bọn họ phải hồi hộp theo bộ phim, kích thích thị giác.

‘ Ở chính giữa, thỉnh thoảng Kỷ An Tâm lại ghé vào tai Hoắc Kỳ Ngang, khen bộ phim này, mà Hoắc Kỳ Ngang cũng có chút mê mẫn, thán phục người viết ra kịch bản này. Đây cũng là một kịch bản có lương tâm.

Khi bộ phim gần kết thúc, Ôn Lương Diệu và Hình Nhất Nặc rời đi trước, khi cô đi ra, vì mới ăn bỏng ngô nên quên không kéo khẩu trang lên, đi ra đụng phải môt người khác, cô gái trẻ tuổi vô cùng tinh mắt reo lên.

“Nặc Bảo… Là Nặc Bảo.”


Những lời này làm Hình Nhất Nặc đứng ở cửa thang máy cả kinh, Ôn Lương Diệu đem cô ôm vào trong ngực.

Lúc này, thang máy vừa tới, Hình Nhất Nặc quay đầu, vẫy tay với người hâm mộ đang kích động ở ngoài.


Nhưng mà người hâm mộ ở đó cũng sắp phát điên rồi, không ngờ đi xem phim cũng có thể gặp được cô.

Cho dù là Hình Nhất Nặc ngoài đời thực, cũng đẹp đến mức không chút khuyết điểm.

Trong thang máy, Hình Nhất Nặc đeo khẩu trang lên, cô thở ra một hơi, ngắng đầu nhìn Ôn Lương Diệu: “Em thấy nên thử nhận thêm vài bộ phim thế này, đến bản thân em còn thích xem.

“Đợi 2 3 năm nữa rồi tinh, không phải em nói muốn nghỉ ngơi sao?” Ôn Lương Diệu dịu dàng nhìn cô, thực ra là do sợ cô quá cực khô.

Quay bộ phim này, Hình Nhất Nặc rất ít khi dùng thế thân, những động tác có độ khó cao cô đều làm, có lúc bị treo trên dây đến độ da thịt đỏ lên, cô cũng chưa từng lên tiếng, nhưng vẫn làm anh vô cùng đau đón.

Hình Nhất Nặc nháy mắt: “Được rồi! Tạm thời nghỉ một thời gian.”

Ôn Lương Diệu quẹt mũi cô: “Càng ngày càng giống một người cuồng công việc rồi.”