“Vâng mẹ, con cúp máy trước đây.” Kỷ An Tâm vội vàng đáp lại, đẩy xe hàng, vô định dạo quanh siêu thị, suýt chút nữa quên mắt mình phải mua gì nữa. Rất hoang mang.
Sự phản đối của mẹ không phải là không có lý, Hoắc Minh khi đó quả thực quá đáng, làm đau lòng ba mẹ, họ mới phản đối tới vậy.
Kỷ An Tâm thở dài, tình hình hiện tại có vẻ còn phức tạp hơn 5 năm trước.
Cô nghĩ, sau khi nấu xong bữa tối nay cho người đàn ông này, sau này hai người mạnh ai người ấy sống!
Sau khi Kỷ An Tâm mua đủ, cô bước tới trước xe bỏ vào, ngồi trong xe gọi điện cho Hoắc Kỳ Ngang, đầu dây bên kia cũng nhanh chóng trả lời.
“Alol”
“Anh có nhà không? Tôi từ trung tâm thương mại qua luôn.”
“Có ở nhà, đến đây đi!” Người đàn ông đầu dây bên kia cũng rất coi trọng bữa ăn tối nay.
Xe của Kỷ An Tâm ngay lập tức rời trung tâm thương mại, đi thẳng về nhà anh.
Gặp đúng giò cao điểm nên cô phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới tới được cửa nhà anh, chiếc xe thể thao của Kỷ An Tâm từ từ tiến vào sau cánh cửa sắt mở ra cho cô.
Vào đến sân, đã thấy người đàn ông mặc vest, dáng người cao ráo, đứng đợi cô dưới ánh nắng chiều mùa đông.
Kỷ An Tâm trong lòng chấn động, bởi vì 5 năm trước, cô thường thấy cảnh ấy.
Anh đang đứng ở cửa như một pho tượng đẹp trai đang đợi cô, khi cô quay lại, bất kể thứ gì đang cầm trên tay, anh sẽ cầm lấy ngay. Kỷ An Tâm dừng xe và mở cửa, người đàn ông đã đến trước mặt cô, mỉm cười với cô hỏi: “Em mua những gì vậy?”
Kỷ An Tâm mở cốp, Hoắc Kỳ Ngang hai tay nhắc hai chiếc túi nặng trĩu lên.
Kỷ An Tâm xách túi nhẹ hơn, theo sau anh bước vào phòng khách, Hoắc Kỳ Ngang đặt đồ lên bàn bếp ngoài trời, anh quay lại đón đồ từ tay cô, Kỷ An Tâm tránh qua một bên: “Không nặng.”
Hoắc Kỳ Ngang đi tới trước bình nước, cầm lấy một cốc nước ấm, đưa cho cô: “Uống nước đi.”
Kỷ An Tâm quả thật rất khát, cô cầm lấy uống một hơi, vừa uống vừa nâng cỏ tay lên liếc nhìn thời gian trên đồng hồ, đã sáu giờ, có thể bắt đầu nấu được rồi. Sau khi Kỷ An Tâm đặt cốc xuống, cô bắt đầu lấy đồ trong túi ra.
“Em không cần nghỉ ngơi chút sao?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi cô.
“Không cần, tôi không mệt, nấu sớm một chút vậy!” Kỷ An Tâm nói xong, tiếp tục mang rau và đồ dùng bếp trong túi ra.
Hoắc Kỳ Ngang đến giúp đỡ, đứng bên cạnh cô, cô lấy ra thứ gì anh đều đón lấy rồi đặt cẩn thận.
Trái tim Kỷ An Tâm có cảm giác như muốn se lại, bởi vì cảnh tượng này được lặp lại y như 5 năm trước.
Vì vậy, đây là lý do tại sao cô sợ đến đây, cô sợ nhớ lại những sự kiện đã qua ở đây, bởi vì với cô, những ký ức này giếng như nọc độc lan tỏa trong tâm trí, cô sợ rằng mình sẽ lại phải lòng người đàn ông này một lần nữa.
Trong lòng Hoắc Kỳ Ngang cũng rất chừng mực, anh trân trọng từng phút từng giây ở bên cô, giống như giờ phút này, cô ở bên cạnh anh, anh cũng mãn nguyện rồi Sau khi Kỷ An Tâm sắp xếp mọi thứ xong, Hoắc Kỳ Ngang không khỏi khen ngợi: “Em đúng là mua không thiếu thứ gì thật này.
“Tôi đã lập ra một danh sách vì sợ mua sót.” Kỷ An Tâm nói thật.
Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên nhoẻn miệng cười: “Xem ra em cũng coi trọng bữa cơm này giống anh.”
Kỷ An Tâm quay đầu lại liếc nhìn anh: “Anh đã giúp tôi, đây cũng là việc mà tôi nên làm.”
Hoắc Kỳ Ngang nhún vai, nói: “Anh làm điều này một cách tự nguyện. Em không cần phải báo đáp gì cả, miễn là em đừng mãi xa cách với anh như vậy.”
Kỷ An Tâm giả vờ như không nghe thấy, cô đang cắt vài gói gia vị vào trong tủ, bởi vì hơi cao, cô cần phải nhón chân, cả vòng eo thon thả quyến rũ, vì động tác này, dáng người của cô được phô bày hoàn hảo.
Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông bên cạnh nuốt nước miếng ngay lập tức, không cần đo cũng biết eo cô thon thả đến cỡ nào.
Sau khi Kỷ An Tâm sắp xếp xong mọi thứ, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình ở phía sau cô, cô lập tức quay đầu lại nhìn.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Kỷ An Tâm hỏi một cách phòng bị.
Hoắc Kỳ Ngang không thể không bật cười trước phản ứng này của cô: “Em sợ gì?”
Kỷ An Tâm chỉ nghĩ anh thật nhàm chán, cô chống hông, nghĩ xem nên bắt đầu như thế nào. Hoắc Kỳ Ngang nhìn cách ăn mặc trang điểm cần thận của cô, mà lại sẵn lòng nấu ăn cho anh, anh cảm thấy rất dễ thương.